Quý Phi nhìn Như, một chút dịu dàng nhưng cũng có một chút cương quyết.
Nàng nhẹ nhàng.
- Chị ấy rất yêu chị.
Em nghĩ chắc chị cũng cảm nhận được ánh mắt của em dành cho chị ấy, chỉ là chị giữ thể diện cho em nên không nhắc tới.
Nếu chị ấy có chút gì đó dành cho em.
Chắc chắn em sẽ giữ chị ấy bên em đến cùng.
Nhưng mà chị ấy chỉ một lòng một dạ hướng về chị.
Vậy nên e chấp nhận để chị ấy đi theo lời mách bảo của trái tim chị ấy.
Vì nếu em có giữ chị ấy ở bên, cũng chỉ có được thể xác của chị ấy thôi.
Nhưng nếu chị làm chị ấy phải buồn, phải đau khổ.
Em nhất định sẽ cướp chị ấy từ tay chị.
Như cười hiền với Quý Phi, nàng không hổ danh là dòng dõi hoàng tộc, rất dịu dàng nhưng cũng rất cương quyết.
Có những lời lẽ đe doạ nhưng lại không hề khiến người nghe khó chịu mà chỉ thấy cảm kích hơn thôi.
- Chị nhất định sẽ yêu em ấy đến hơi thở cuối cùng.
Nếu một ngày không còn chị ở bên em ấy.
Chị cũng rất mong em sẽ ở bên bầu bạn chia sẻ cùng em ấy.
Hai người con gái cùng yêu chung một người con gái.
Và họ rất vị tha với tình yêu đó.
Họ biết chấp nhận và hy sinh.
Biết nhường nhịn và bao dung.
Từ đằng xa kia, Uyên đã nghe được những lời của hai người đó nói với nhau.
Một chút đau lòng thay cho nàng.
Hoá ra nàng vẫn đơn phương cô bấy lâu nay.
Nhưng trái tim của cô quá trật hẹp, nó chỉ đủ để chứa đựng hình ảnh của chị Như thôi.
Cô biết làm sao được.
Chỉ biết cuộc đời này mình đã nợ Quý Phi rất nhiều.
Hai chị em Xuyến Chi cũng đi tìm Uyên.
Bản thân họ đã rất sốc khi biết việc Uyên và Như có tình cảm đó.
Lại thêm việc Thanh không hề chết, cả Út Na nữa.
Nhưng rồi, họ cũng ngộ ra rằng, tình yêu đó có thể không được chấp nhận ở cái xã hội này, vì nó khác thường.
Nhưng bản thân Uyên cũng là một người khác thường, và điều khác thường ấy đã giúp đỡ rất nhiều người, kể cả là kẻ thù.
Nhìn thấy Uyên.
Họ lại gần.
Xuyến nói.
- Chúc mừng em nha.
Chị rất mừng khi thấy em còn khoẻ mạnh và rất xinh đẹp sau tận mười năm mất tích.
- Cảm ơn hai chị đã lo lắng và cũng cất công đi xa đến đây chúc mừng em.
- Vì em xứng đáng nhận được lời chúc từ bọn chị.
Và em cũng xứng đáng có được hạnh phúc.
Cô gái tốt bụng à.
- Hay các chị ở lại đây luôn đi, ngày ấy giận quá nên ép các chị ra khỏi phủ.
Giờ hết rồi.
- Thôi, bọn chị đang ở đấy rất tốt.
Với lại...!Bọn chị cũng có bến đỗ mới rồi.
- Thật sao.
Chúc mừng hai chị nha.
- Đều nhờ em đã vẽ ra một con đường mới cho bọn chị đi.
Cảm ơn em nhiều..