Tết nguyên đán vừa qua, Liễu Y Nam bắt đầu đếm ngón tay chờ kỳ nghỉ đông, khó chịu nhất chính là mấy ngày gần nghỉ đông, mỗi ngày đều rất lo lắng.
Chủ yếu là do nghỉ đông cô và Lộ Thịnh sẽ cùng nhau đi du lịch, có một cảm giác giống như trước một ngày chuẩn bị du xuân hồi tiểu học.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhắc mới nói, đây cũng xem như là lần đầu tiên hai người đi du lịch, Lộ Thịnh cũng chuẩn bị trải qua lần đầu tiên du lịch theo đoàn.
Khi tập hợp ở sân bay, Liễu Y Nam đã phát hiện, đoàn du lịch này có rất nhiều cô, dì, cô dường như có thể nhìn thấy các loại tạo hình, các loại tư thế, các loại khăn lụa không cần gió cũng có thể tung bay.
"Em cũng không biết sao lại có nhiều cô dì như vậy." Liễu Y Nam cảm thấy hoạt động lần này rõ ràng là một lữ đoàn Tịch Dương Hồng*.
(* Tịch dương hồng ý chỉ những ông bà già mặc dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn tràn đầy sức sống.)
Thế nhưng cũng có một đôi tình nhân tuổi tác gần giống bọn họ, còn có một đôi bạn thân.
"Anh đứng như vậy thật sự quá xa cách rồi, vì bù đắp cho anh, em chuyển khoang cho anh, từ khoang phổ thông sang khoang thương nhân được không? Em vừa hỏi, ghế hạng VIP đã không còn. Hơn nữa anh cũng biết, lương của giáo viên rất thấp." Liễu Y Nam ghé vào bên cạnh Lộ Thịnh nói nhỏ.
Vì muốn đi du lịch cùng cô, Lộ Thịnh đã thức mấy đêm, cuối cùng hoàn thành mấy hạng mục cần thiết rồi giao cho cấp dưới xử lý. Lúc này anh đã mệt vô cùng, chỉ muốn ngủ một giấc trên máy bay.
Lộ Thịnh mệt mỏi dưới mắt người ngoài nhìn ra đều là lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn. Một đôi tình nhân khác thỉnh thoảng lại ôm ấp, dính với nhau, ngọt ngào vô cùng, bên miệng còn ca hát bài muốn đi Thổ Nhĩ Kỳ, Tokyo, Paris.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy bà cô phát huy năng lực nhiều chuyện mà bà cô nào cũng có, dùng ánh mắt và miệng giao lưu.
Lộ Thịnh thật sự không còn chút sức lực, cửa hàng miễn thuế ở sân bay cũng là Liễu Y Nam một mình mua mua.
Sau khi máy bay cất cánh êm ả, Lộ Thịnh điều chỉnh ghế dựa rồi nói: "Vợ ơi, anh ngủ trước nhé."
"Ừ." Liễu Y Nam kéo chăn cho anh, sau đó nắm tay anh nói: "Xin lỗi chồng, hại anh cực khổ như vậy, sớm biết em đã đổi vé thành hạng thương nhân rồi."
"Ngốc." Lộ Thịnh vuốt đầu cô: "Chúng ta ngồi hàng cuối cùng của khoang phổ thông rồi, chỗ này rất tốt."
Liễu Y Nam không nghĩ đến anh vẫn còn nhớ. Tuy đây là lần đầu tiên họ cùng đi du lịch, nhưng cũng không phải lần đầu tiên ngồi chung máy bay.
Lớp 12, Liễu Y Nam tốt nghiệp cấp ba, đỗ vào một trường đại học coi như không tệ, nhiều năm học tập cực khổ như vậy cũng coi như có một kết quả tốt, Nam Nhân thưởng cho cô du lịch nước ngoài.
"Đi Mỹ thì thôi ạ, nhưng còn đi Canada là sao mẹ?" Liễu Y Nam nhìn kế hoạch của Nam Nhân.
"Chơi một vòng không tốt sao, gần như vậy, nhân tiện thăm Lương An."
Vế trước rất tốt, vế sau thì cô xin kiếu.
Nhưng nói thật, nếu như dùng mười hình phạt tàn khốc thời Mãn Thanh tra khảo Liễu Y Nam, cô vẫn sẽ nói ra lời tự đáy lòng, cô rất muốn gặp ah.
Đương nhiên toàn bộ hành trình ở Canada, cô cũng chỉ thấy mặt anh một lần mà thôi, còn là Lương An cùng đi.
Bà ngoại Lộ Thịnh nhờ bọn họ mang cho Lộ Thịnh ít đồ, mọi người nhân tiện thuận đường mang đến dưới lầu công ty của anh, giao đồ cho anh, Lộ Thịnh rất khách khí nói cảm ơn, mua cà phê cho họ, khi chờ pha cà phê, Lộ Thịnh hỏi: "Chú và dì bao giờ về nước?"
Lương An cướp lời: "Bọn họ 15 tháng 8 sẽ về, mấy ngày nay có phải anh rất bận không?"
"Em đi vệ sinh chút." Liễu Y Nam không muốn nghe hai người họ vừa đến đã trò chuyện một hồi.
"Không bận..." Lộ Thịnh trả lời Lương An, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên bóng lưng của Liễu Y Nam, "Ngày 15 anh sẽ về nước cùng bọn em."
"Nhưng..." Lương An nắm chặt tay, "Tháng 6 anh mới về mà."
"Ừ, có chút việc về nước." Lộ Thịnh đưa cà phê cho bọn họ, Liễu Y Nam từ nhà vệ sinh ra.
"Mọi người có muốn đi chơi chỗ nào không? Anh có thể.... Dẫn mọi người đi...."
"Tiểu Thịnh, không cần phiền cháu, Lương An dẫn chúng ta đi mấy ngày chúng ta đã rất ngại ngùng rồi, phiền đến cháu nữa chúng ta thật sự chịu không nổi, cháu làm việc bận rộn như vậy." Nam Nhân từ chối anh.
Hai ngày du lịch ở Canada sau đó, Lương An cố ý hay vô ý trước mặt cô nhắc đến Lộ Thịnh, trong lời nói đều là hiểu rõ về anh, tâm tình tốt đẹp khi du lịch của Liễu Y Nam cũng mất đi một nữa.
Liễu Y Nam cảm thấy Lộ Thịnh muốn cùng họ về nước chỉ là nói thế thôi. Không ngờ rằng, ngày về nước ấy, thật sự nhìn thấy anh ở sân bay.
Khi làm thủ tục, Lộ Thịnh giúp cả nhà cô đổi thẻ lên máy bay. Sau khi làm xong thủ tục, anh đưa hộ chiếu cho bọn họ: "Chú, dì, hai ghế đầu tiên để cho hai người, máy bay đường dài có thể duỗi chân, sẽ không quá khó chịu."
"Ôi, Tiểu Thịnh, cháu thật sự quá chu đáo rồi, vậy Y Y thì sao?" Liễu Lực Duy hỏi anh.
"Y Y và cháu ngồi phía sau, chỗ ngồi hàng trước chỉ còn có hai cái." Lộ Thịnh trả lời ông.
Liễu Y Nam nhận thẻ lên máy bay, nhìn qua 73A, thật sự là ở phía sau cùng.
Có điều sau khi cô đăng ký xong, lúc đi đến chỗ ngồi trong lòng vẫn hồi hộp một hồi, bởi vì chỗ ngồi là đuôi máy bay, vì thế hàng trước đều là hàng ghế ba, đến hàng của bọn họ liền chuyển thành hàng ghế đôi.
Liễu Y Nam ngồi xuống ghế gần cửa sổ, tuy rằng bên ngoài rất bình tĩnh, nhưng đã bắt đầu đổ mồ hôi.
"Rất nóng?" Lộ Thịnh hỏi cô.
"Không." Liễu Y Nam cầm cuốn tạp trí đặt ở lưng của ghế phía trước bắt đầu quạt gió.
Một lát sau không còn nóng như vậy nữa, Liễu Y Nam lấy tai nghe cắm vào, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Lộ Thịnh dựng tay vịn bên trái của mình lên, trong lúc nhất thời anh và Liễu Y Nam chỉ cách một tầng vải vóc mỏng manh.
Nếu như trái tim bọn họ cũng gần như vậy thì tốt rồi.
Sau khi ăn xong đồ ăn trên máy bay, Liễu Y Nam mơ màng có chút buồn ngủ, gối dựa không quá thoải mái, cho nên đầu cô không tự giác mà chúi về phía trước, mắt thấy sắp va vào ghế dựa phía trước, Lộ Thịnh đưa tay ra, đầu của cô đập trên tay anh.
Liễu Y Nam như người không liên quan, mở mắt ra nhìn một chút, lại tiếp tục ngủ.
Lộ Thịnh khẽ để đầu cô dựa trên vai mình. Liễu Y Nam dựa trên người anh, nhưng vẫn vì xóc nảy mà chúi đầu xuống.
Giật mình một cái, Liễu Y Nam mở mắt ra, phát hiện mình dựa vào người anh, cô nghĩ là do chính mình không cẩn thận dựa vào đi, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi."
"Hình như em rất sợ anh?" Lộ Thịnh nhìn thấy cô đúng là tỉnh táo "Trước đây em nói rất nhiều."
"Không..." Liễu Y Nam sửa lại tóc, cười nhạt, "Dù sao cũng lớn rồi mà, em cũng không thể điên điên khùng khùng theo sát phía sau bọn anh nữa."
"Thế nhưng em với Tiêu Mộ Hòa vẫn luôn.... rất tốt."
"Anh ấy không giống vậy." Liễu Y Nam khẽ cười, nghĩ thầm: Vị trí của hai người vốn khác nhau, sao có thể so sánh chị em tốt và người mình thích được .
Lộ Thịnh cười khổ một cái, trong ánh mắt đều chất chứa sự cô đơn.
Anh nên biết vị trí của mình. Nhưng mà anh làm không được, cuối tháng 6, anh về nước, chưa đến hai tháng, vì muốn ở cùng cô lâu thêm một chút, anh nảy ra suy nghĩ bất chợt mua vé máy bay về nước cùng cô.
Liễu Y Nam thấy anh không nói lời nào, cởi dây an toàn đứng lên: "Em đi xem ba mẹ, ngồi lâu mệt quá." Lộ Thịnh muốn đứng lên nhường đường cho cô, lại bị Liễu Y Nam kéo lại: "Em len qua là được rồi, anh ngồi đi."
Chỗ ngồi khoang phổ thông nhỏ hẹp, cặp chân dài của Lộ Thịnh đều gác ở phía trước, cộng với việc máy bay xóc nảy, Liễu Y Nam mới vừa giật giật liền đặt mông ngồi luôn trên đùi anh.
Lộ Thịnh cũng không ngờ đến, khi cô vừa đặt mông xuống thì anh cũng theo bản năng mà đỡ lấy eo cô. Liễu Y Nam muốn đứng lên nhưng vì không gian nhỏ hẹp nên không cách nào đứng thẳng được, tay Lộ Thịnh cũng bởi vì việc cô đứng lên mà trượt xuống mông cô.
Đương nhiên, khi đó hai người chưa từng nghĩ đến, 9 năm sau bọn họ lại tiếp xúc càng thân mật hơn.
Lộ Thịnh cảm thấy lần này hoàn toàn khác với hồi cấp hai, sự khác biệt giữa cô bé nhỏ và thiếu nữ.
Liễu Y Nam gian nan đi ra từ bên trong, khi đi đến hàng trước thì gương mặt cô vẫn đỏ hồng.
"Con sao vậy? Phía sau rất nóng sao?" Nam Nhân hỏi cô.
"Dạ không." Ánh mắt Liễu Y Nam có chút né tránh, lại không tự giác được mà liếc trộm về phía Lộ Thịnh.
"Sao mặt lại đỏ vậy? Có phải là không thoải mái không?"
"Không sao đâu mẹ."
Nam Nhân thấy cô vẫn khỏe mạnh bình thường, nhịn không được dặn dò cô thêm lần thứ hai: "Lát nữa con đừng quấy rầy Lộ Thịnh, biết không? Ngủ một chút là được rồi. Có nghe không?"
"Nghe rồi, nghe rồi ạ." Liễu Y Nam vung tay lên, vào nhà vệ sinh xong liền về chỗ ngồi.
Lộ Thịnh vẫn cứ cảm thấy sau khi cô rời đi, xúc cảm trên tay vẫn vô cùng rõ ràng, anh mở tay ra nhìn một chút, lại khẽ vuốt ngón tay mấy lần, như đang cố gắng nắm lấy gì đó.
Nhìn thấy cô trở về, Lộ Thịnh đứng lên để cô đi vào, tránh phải lúng túng lần thứ hai. Liễu Y Nam tựa vào một bên cửa sổ, trong đầu đều là cảnh tượng anh vô tình đụng vào mông và eo mình lúc nãy.
Thì ra, được anh chạm vào, là cảm giác như vậy.
Liễu Y Nam mười tám tuổi, sự yêu thích đối với anh chỉ có tăng chứ không có giảm.
Lộ Thịnh 24 tuổi, muốn kìm nén tình yêu của mình với cô, nhưng lần nào cũng thất bại.