Bản thân Thổ Nhĩ Kỳ có đẹp không Liễu Y Nam không biết, bởi vì dù sao cô cũng đi cùng với Lộ Thịnh, nếu như đi cùng với Tô Lệ Vãn, vậy thì lãng mạn nhất định sẽ giảm đi rất nhiều.
Liễu Y Nam mong đợi nhất chính là chuyện đến Capadocia để ngồi khinh khí cầu, thế nhưng nghe nói tháng 1 bởi vì thời tiết mà có rất ít khinh khí cầu có thể bay lên được, bọn họ chỉ ở Capadocia hai ngày, nếu như không thể ngồi khinh khí cầu, vậy thì chỉ có thể thấy tiếc nuối.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau ngày thứ nhất không bay được, Liễu Y Nam có chút mất mát, vẫn luôn xem thời tiết ngày hôm sau như thế nào.
"Không sao, nếu ngày mai bay không được, chúng ta đợi nghĩ lễ lại đến."
"Sao anh lại tốt như vậy chứ?" Liễu Y Nam chu môi "Sẽ chiều hư em đấy."
"Chiều hư thì chiều hư thôi." Lộ Thịnh vuốt tóc cô, chiều hư rồi sẽ không lo lắng cô có cơ hội bị người khác chiều hư.
Sáng hôm sau khi trời còn chưa sáng, bọn họ liền đi đến địa điểm chỉ định ngồi khinh khí cầu, cũng may hôm nay thời tiết tốt, thích hợp để bay, Liễu Y Nam hài lòng vô cùng.
Thật ra khinh khí cầu nhìn thì lãng mạn, hai mươi, ba mươi người cùng đứng trong cái rổ, rổ phân thành 4, 5 ngăn, đứng cũng mệt rồi, còn nói gì đến lãng mạn.
Thế nhưng cũng may có thể ở trên khinh khí cầu ngắm mặt trời mọc, cũng coi như một sự hưởng thụ, huống chi, cô có thể ở bên cạnh Lộ Thịnh.
Khinh khí cầu bay cao hơn 800m bất kỳ ánh sáng vàng nào nhìn thấy đều vô cùng đẹp, Lộ Thịnh nắm tay cô, cảnh sắc đẹp hơn nữa cũng không bằng một phần vạn của cô.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Y Nam ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh có ánh sáng, phảng phất như viết hai chữ yêu em. Cô nhịn không được nhón chân lên khẽ chạm vào môi anh.
"Oa, hai người ngọt ngào quá." Cô gái cùng đoàn bên cạnh nói với họ, "Chua chết bọn tôi rồi."
Liễu Y Nam cho rằng tất cả mọi người đều chấp nhất với chụp ảnh, không nghĩ đến bị bọn họ nhìn thấy.
"Để tôi chụp cho hai người một bức ảnh đi." Cô gái giơ giơ máy ảnh trên tay.
Liễu Y Nam gật đầu, nhìn phía sau: "Có phải hơi khuất sáng không?"
"Tin tôi, tin tôi, tuyệt đối chụp đẹp vô cùng, không giống với chụp cho du khách." Cô gái lùi về phía sau một bước, không gian có hạn, cô chỉ có thể không ngừng ngửa người về phía sau: "Hai người nhìn đối phương chút đi."
Liễu Y Nam và Lộ Thịnh nghe theo, thật ra mà nói, đột nhiên liếc mắt nhìn đối phương còn có chút lúng túng.
"Được rồi." Cô gái xoay người máy ảnh lại cho Liễu Y Nam xem: "Có phải rất đẹp không?"
Liễu Y Nam gật đầu: "Kỹ thuật của cô tốt quá."
Cô gái cười: "Đương nhiên, chuyên ngành của tôi, lát nữa về chỉnh sửa một chút, tôi gửi weixin cho cô, cô là người nào trong nhóm này?"
"Liễu Liễu Ngủ Tự Nhiên Tỉnh, tên weixin của tôi."
"Oa, đơn giản thô bạo." Cô gái tiến đến bên tai Liễu Y Nam, nhỏ giọng nói: "Vậy có phải bạn trai cô tên là Tự Nhiên Tỉnh không? Ha ha ha."
Liễu Y Nam sửng sốt một chút, phản ứng lại lập tức cười ha ha.
Khinh khí cầu bay trên không trung đại khái một tiếng, đợi đến khi bọn họ xuống trời đã hoàn toàn sáng, vừa hay về khách sạn dùng bữa sáng.
Đến phòng ăn khách sạn muộn chỉ có thể ghép bàn, vừa hay cùng bàn với mấy bà cô và đôi tình nhân khác đi cùng đoàn, bọn họ đang nói chuyện vui vẻ, Liễu Y Nam ngồi xuống, bà cô chào hỏi.
"Cô bé, bạn trai cháu đâu?"
"Đang lấy cà phê." Liễu Y Nam chỉ chỉ về phía bên kia.
"Chồng hay là bạn trai? Nhìn cháu vẫn còn nhỏ mà."
"Dì, bọn cháu kết hôn rồi ạ, cháu 25 tuổi rồi mà."
"Chắc chồng cháu cũng có điều kiện ha, thấy cháu mua rất nhiều trong cửa hàng miễn thuế."
Liễu Y Nam cười không lên tiếng, cô không quá thích nói chuyện về mấy chủ đề thế này.
Bà dì đó tiếp tục nói chuyện với đôi tình nhân kia, nói đến nam sinh kia tốt nghiệp trường nào, là một đại học không tệ trong nước, đang học nghiên cứu sinh.
"Cô bé nhỏ, chồng cháu tốt nghiệp trường nào?" Bà dì lại hỏi Liễu Y Nam.
"Anh ấy ạ, khoa kỹ thuật trường XXX." Liễu Y Nam cười trả lời.
"Ồ, trường chuyên nghiệp nha, cũng khá tốt, người trẻ tuôi bây giờ í, trường học không quan trọng, biết kiếm tiền là được rồi."
Cô gái trong đôi tình nhân kia che miệng cười: "Dì ơi, chồng cô ấy tốt nghiệp trường hơi bị giỏi đấy."
"Nói gì vậy?" Lộ Thịnh đưa cho cô một cốc cà phê.
"Không có gì." Liễu Y Nam giơ cái bánh mì sừng trâu trên tay lên: "Cái này rất ngon."
Lộ Thịnh đặt cái của mình vào đĩa của cô: "Ăn nhiều một chút."
Mấy người kia nói từ nghề nghiệp đến con cái, đôi tình nhân kia còn chưa kết hôn, mấy bà dì đã xúi giục họ sinh đôi rồi.
"Cô bé, hai đứa có con chưa? Có muốn sinh đôi không?"
Liễu Y Nam lại bị nhắc tên, chỉ có thể thành thật trả lời: "Còn chưa có ạ."
"Ái chà, phải tranh thủ đó, cháu 25 tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa, tuổi này là có thể sinh rồi, người trẻ tuổi bây giờ nhất định phải sinh đôi, bây giờ sinh là được, cháu nói có đúng không chàng trai?" Bà dì lại gọi tên Lộ Thịnh.
Lộ Thịnh tự nhiên lại càng không muốn trả lời những vấn đề này. Bà dì cũng không tự tìm nhục, dọn dẹp một chút liền chuẩn bị đi, một đường, mấy bà dì còn không ngừng tán gẫu: "Mấy cậu trai bây giờ thật đẹp nha, bà chưa từng nghe thấy câu nói kia sao? Mười năm trước Vương Nhất Bác, mười năm sau Đỗ Hải Đào."
Giọng của mấy bà dì cũng không nhỏ, Liễu Y Nam và Lộ Thịnh đều nghe được rõ ràng.
"Mời anh phát biểu cảm nghĩ một chút." Liễu Y Nam giơ cái nĩa làm Mic.
"Nếu như về vấn đề sinh con thì anh không có ý kiến, anh cho rằng quyền lựa chọn chuyện này là ở người phụ nữ, còn sinh hay không sinh, hoặc là sinh mấy người, đều là con gái tự mình quyết định. Nếu như là vấn đề mười năm trước, mười năm sau...."
"Không liên quan, mười năm sau cho dù anh biến thành Đỗ Hải Đào thì em vẫn yêu anh như cũ." Liễu Y Nam cướp lời đáp.
"Khụ khụ...." Lộ Thịnh ho khan: "Anh sẽ không biến thành Đỗ Hải Đào."
Liễu Y Nam nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của anh thì không khỏi vui cười thành tiếng.
Có điều hai ngày sau, Lộ Thịnh phát hiện ra cái gì mà "Mười năm sau cho dù anh biến thành Đỗ Hải Đào thì em vẫn yêu anh như cũ" đều là giả hết.
Mười ngày còn chưa qua, cô nhìn thấy mấy anh đẹp trai là đã không còn yêu anh nữa rồi.
Mấy người trẻ hẹn nhau đi nhảy dù ở Pamukkale, bọn họ leo lên một đỉnh núi, người phụ trách cầm mấy lá bài cho bọn họ rút thăm, xem là huấn luyện viên nào sẽ nhảy cùng họ.
"Anh của cô là đẹp trai nhất đấy, thấy không?" Cô gái lúc trước chụp ảnh cho Liễu Y Nam tới gần.
Liễu Y Nam nhìn quanh một vòng, quả nhiên, giá trị nhan sắc của huấn luyện viên phụ trách cho cô là cao nhất: "Thật sự rất đẹp trai nha! Tóc vàng mắt xanh ngọc."
Cô hoàn toàn quên mất Lộ Thịnh rồi.
Trước khi lên núi, bởi vì chuẩn bị nhảy dù mà Liễu Y Nam cảm thấy rất căng thẳng, thế nhưng vừa nhìn thấy trai đẹp thì cảm giác căng thẳng liền biến mất luôn.
Liễu Y Nam nhảy dù trước, khi nhảy dù, không khí còn gào rít bên tai cô. Nhưng cảm giác sau khi nhảy xong rất thoải mái, khi Lộ Thịnh xuống đã nhìn thấy Liễu Y Nam đang chụp ảnh chung với vị nam huấn luyện viên kia.
Lộ Thịnh mặt lạnh đi đến bên cạnh cô, huấn luyện viên gửi ảnh Gopro lúc nhảy dù vào điện thoại Liễu Y Nam, nhìn thấy ảnh trẻ con trong điện thoại của cô, huấn luyện viên kinh ngạc hỏi: "Đây là con của cô sao?"
Liễu Y Nam vội vã giải thích: "Không phải, tôi là giáo viên, đây là học sinh của tôi."
"Thật sao? Đáng yêu quá, cô cũng rất đáng yêu."
"Con trai Thổ Nhĩ Kỳ đều biết nói chuyện như vậy sao?" Liễu Y Nam cười hì hì nói.
Lộ Thịnh như bị bỏ quên, trong lòng rất mất mát, chua lòm.
Khi Liễu Y Nam phát hiện ra sắc mặt của anh không tốt, bọn họ đã ở trên xe.
"Không vui hả? Sao vậy?" Liễu Y Nam kéo kéo ống tay anh.
"Không có." Lộ Thịnh xem bài đăng mới nhất của cô trong vòng bạn bè.
Cô đăng một bức ảnh trên không trung còn có một bức ảnh chụp chung với huấn luyện viên, còn ghi caption là: Anh trai này đúng là đẹp trai vãi ~~~~!
Mặt Lộ Thịnh tối sầm, tắt điện thoại.
Tâm tình như vậy giằng co suốt một ngày, buổi tối Liễu Y Nam về khách sạn, phát hiện anh vẫn còn chưa đỡ.
"Sao vậy?" Liễu Y Nam kéo tay anh, "Tại sao không vui? Nói đi mà, để em vui chút."
Lộ Thịnh liếc mắt nhìn cô, Liễu Y Nam tiếp tục trêu anh: "Cười một cái cho gia nào ~~~~"
Lộ Thịnh vẫn không bị lay động.
"Không cười hả, vậy em cười cho anh một cái." Liễu Y Nam nhếch miệng cười với anh.
Lộ Thịnh nhìn bộ dáng của cô, vẫn mềm lòng: "Huấn luyện viên kia đẹp trai như vậy sao?"
"Ừm... Đẹp trai." Liễu Y Nam nhìn sắc mặt mới hòa hoãn lại đen của anh: "Thế nhưng, nhưng, không thể so được với anh...."
Liễu Y Nam lấy điện thoại ra: "Anh xem."
Cô trả lời phần dưới bình luận của mọi người một cái: Nhưng chồng mình giá trị nhan sắc mới là đệ nhất thiên hạ!
Liễu Y Nam nhìn anh một chút, sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn một chút rồi.
"Chồng ơi, đừng tức giận mà ~~~ anh mà tức giận là em giận đấy!" Liễu Y Nam ôm cổ anh.
Lộ Thịnh bị cô làm cho tức đến bật cười.
"Chồng ơi, hôm nay giường rất lớn nha." Liễu Y Nam nói với anh.
"Sau đó thì sao?"
Liễu Y Nam nghiêm mặt, nhếch miệng cười giả tạo: "Không sao, nghe không hiểu thì quên đi."
Cô làm bộ muốn đi thì lập tức bị Lộ Thịnh kéo lại, đẩy cô ngã xuống giường: "Sau này em lại khen người đàn ông khác đẹp trai thử xem."
Người đàn ông nhỏ nhen này đúng là....
Làm người ta vui vẻ.