Liễu Y Nam cảm thấy Lộ Thịnh là một người rất khó cãi nhau với người khác, dù sao thì khuôn mặt của anh chỉ cần không nói lời nào đã cho người ta một cảm giác rất khó dây vào.
Đều nói tính tình Lộ Thịnh không tốt, thật ra không phải, Liễu Y Nam ngược lại cảm thấy tính tình anh rất tốt, cô không tưởng tượng ra được, Lộ Thịnh ầm ĩ cãi nhau sẽ là bộ dáng gì. Cô cũng không biết người có thể cãi nhau ầm ĩ với Lộ Thịnh là ai,
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng như Liễu Y Nam nghĩ, Lộ Thịnh từ nhỏ đến lớn đều không cãi nhau với người ta, anh cảm thấy cãi nhau là cách thức không thể giải quyết được vấn đề nhất.
Đương nhiên, quan điểm mà anh giữ vững nhiều năm như vậy dường như hôm nay lại hoàn toàn không dùng được trên người Liễu Y Nam.
“Anh giận sao? Chỉ vì chỗ ngồi à?” Liễu Y Nam có chút không hiểu, lại có chút không cho là đúng.
Lái xe vào bãi đỗ dưới hầm, Liễu Y Nam cảm thấy khuôn mặt của Lộ Thịnh so với bãi đỗ xe này còn đen hơn.
“Vợ của anh bị người ta tưởng là bạn gái của người đàn ông khác, cho nên anh nên vui vẻ sao?” Lộ Thịnh đậu xe xong thì quay đầu nhìn cô.
“Đừng như vậy mà, em sai rồi, chỉ là tụi em quen rồi, lúc ba người tụi em hẹn ăn cơm thường xuyên ngồi như thế.” Liễu Y Nam cảm thấy anh có chút chuyện bé xé ra to.
Lộ Thịnh gật đầu: “Quen rồi.”
“Sau này em nhất định sẽ chú ý.” Liễu Y Nam nhấc tay thề: “Em cam đoan.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Liễu Y Nam, em quen với tất cả phương thức ở chung của em và Tiêu Mộ Hòa, nhưng em vẫn chưa quen với việc anh đã là chồng em.” Lộ Thịnh đẩy cửa ra xuống xe, Liễu Y Nam xuống xe theo.
“Không phải, anh cũng có chút nói quá rồi.” Liễu Y Nam cũng có chút tức giận: “Nhiều năm em và Tiêu Mộ Hòa đều như vậy, nhất thời vẫn chưa sửa được.”
Mỗi một câu nói của Liễu Y Nam đều giống như tưới một bình dầu lên ngọn lửa của Lộ Thịnh.
“Vậy em cần bao lâu mới có thể sửa được đây? Năm năm? Mười năm? Hay là cả đời đều không muốn sửa?” Lộ Thịnh dừng bước lại quay đầu nhìn cô.
Liễu Y Nam nhíu mày híp mắt nhìn anh: “Hai ngày nay bà đi của anh tới à? Cố tình gây sự vì chuyện đơn giản.”
Sau khi về nhà hai người thăng cấp cuộc cãi nhau thành chiến tranh lạnh, nhưng Liễu Y Nam càng nghĩ càng giận, hai ngày nữa là cô phải đi rồi, tâm tình vốn có chút sa sút, anh còn muốn bắt lỗi nhỏ nữa.
Liễu Y Nam nhìn thời gian trên điện thoại, cô muốn xem xem anh muốn chiến tranh lạnh với cô bao lâu.
Ba tiếng sau, ngày hôm nay đều sắp qua rồi, Liễu Y Nam không đợi được Lộ Thịnh, ngược lại đợi được một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi tới là Tô Lệ Vãn, nhưng người nghe máy lại là giọng đàn ông.
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi tới ngay.” Liễu Y Nam cúp điện thoại, thay quần áo rồi chạy tới thư phòng tìm Lộ Thịnh.
“Vãn Vãn cậu ấy uống say rồi, bây giờ em phải đi đón cậu ấy… anh…”
“Được, để anh thay quần áo.” Lộ Thịnh tắt máy tính đi, đứng dậy thay đồ.
Hai người lái xe đến dưới lầu nhà Tô Lệ Vãn, Liễu Y Nam gọi điện thoại vào máy Tô Lệ Vãn, chưa tới hai tiếng đã kết nối, trên chiếc xe đậu cách đó không xa có một người đi xuống, Liễu Y Nam cúp máy đi qua.
“Vãn Vãn đâu?” Liễu Y Nam hỏi người đàn ông kia.
“Ở trên xe. Trước đó tôi nghe nói bố mẹ cô ấy gần đây ở nhà, tôi nghĩ đưa cô ấy về nhà như vậy hình như không tốt lắm, cho nên chỉ có thể tìm cô.
Liễu Y Nam đi tới bên cạnh xe, trông thấy nhãn hiệu chiếc xe của người đàn ông kia, Liễu Y Nam liền biết, nhãn hiệu xe cùng loại với chìa khóa xe ngày đó cô nhìn thấy ở nhà Tô Lệ Vãn.
“Để tôi.” Người đàn ông tiến vào chỗ ngồi phía sau, ôm Tô Lệ Vãn ra ngoài.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Lệ Vãn uống say như vậy, lúc cô nhận lấy thì cô ấy đã giống như một bãi bùn nhão rồi, Liễu Y Nam hoàn toàn không tiếp nổi cô ấy.
“Cô xem đưa lên lầu hay là…” Người đàn ông hỏi Liễu Y Nam.
“Chúng ta đưa về nhà nhé?” Liễu Y Nam hỏi Lộ Thịnh: “Nếu như bị chú dì trông thấy cậu ấy như vậy, đoán chừng ngày này năm sau em liền đốt vàng mã cho cậu ấy mất.”
“Được.” Lộ Thịnh hỗ trợ đỡ một tay.
“Sao anh có thể để cậu ấy uống thành như vậy? Cố tình đúng không?” Liễu Y Nam nhìn người đàn ông kia liền giận.
“Liễu tiểu thư.” Người đàn ông đút tay vào túi: “Đầu tiên, vì sao cô ấy uống thành như vậy, cô có thể đợi cô ấy tỉnh lại rồi hỏi cô ấy, nhưng tuyệt đối không phải là vì tôi. Thứ hai, nếu như tôi không ngăn cản, hiện tại có thể cô ấy đều muốn uống vào bệnh viện rồi.”
Liễu Y Nam bĩu môi: “Vậy thì cũng anh cũng không thoát khỏi liên can, anh tên gì… lỡ như cậu ấy có chuyện gì, tôi còn phải tìm anh.”
“Sở Hoàn.”
Quả nhiên là Sở bá chủ kia.
“Anh giúp em đỡ cậu ấy một chút.” Liễu Y Nam muốn bảo Lộ Thịnh đỡ một chút, cô định gọi điện thoại cho ba mẹ Tô Lệ Vãn, Sở Hoàn đi trước một bước nhận lấy.
Liễu Y Nam nói với mẹ Tô hôm nay Tô Lệ Vãn có uống chút rượu, không yên lòng để cô ấy về nhà nên ở nhà bọn họ, mẹ Tô đối với Liễu Y Nam vô cùng yên tâm, đương nhiên cũng không nói gì.
Tô Lễ Vãn bị bọn họ chuyển đến dời đi, ngược lại tỉnh lại, ngồi ghế sau của xe Lộ Thịnh dựa lên người Liễu Y Nam.
“Liễu Liễu, cậu bảo Tiêu Mộ Hòa lái chậm một chút… anh ta nghe cậu.” Tô Lệ Vãn say khướt nói.
Liễu Y Nam liếc mắt: “Đây không phải là Tiêu Mộ Hòa, là con rể cậu.”
“A… con rể tớ à..” Tô Lệ Vãn gật đầu: “Con gái à… tốt đẹp với con rể nha… đừng có đòi ly hôn nữa…”
Lộ Thịnh nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu một cái.
Liễu Y Nam che miệng Tô Lệ Vãn: “Cậu ấy uống nhiều quá, nói lung tung.”
Tô Lệ Vãn đẩy tay cô ra: “Tớ nói lung tung chỗ nào, không phải cậu muốn ly hôn với anh ta, còn muốn tìm người cho anh ta ngoại tình sao?”
“Tô Lệ Vãn.” Liễu Y Nam cắn răng nghiến lợi gọi tên cô ấy: “Ngủ đi, nếu không ngày này năm sau vẫn là ngày giỗ của cậu!”
“Tớ nói với cậu này Liễu Liễu, cho dù cậu ly hôn thì cũng đừng đến với Tiêu Mộ Hòa, anh ta chính là đồ cặn bã! Cặn bã!” Tô Lệ Vãn nói đến Tiêu Mộ Hòa, kích động đến mức khoa tay múa chân.
Được rồi, hiện tại cô càng không biết phải giải thích với Lộ Thịnh thế nào rồi.
“Nhưng mà, sau này cậu ly hôn, cũng đừng đến với Sở Hoàn, Sở Hoàn là của tớ…”
“Ba à, ba ngậm miệng đi, xin ba đừng chỉ điểm uyên ương lung tung.”
“Liễu Liễu, vì sao cái ót này không giống của Tiêu Mộ Hòa?” Tô Lệ Vãn chỉ chỉ cái ót của Lộ Thịnh.
“Ba à, đây không phải là Tiêu Mộ Hòa, cậu ngủ đi, cầu xin cậu.” Cậu còn không ngủ nữa thì sẽ biết cậu chết như thế nào đấy.
“Ồ…” Tô Lệ Vãn rụt rụt vào trong ngực cô, nhỏ giọng lầm bầm: “Liễu Liễu… cậu đừng thích Tiêu Mộ Hòa được không? Đừng thích anh ta.”
Muốn trách thì trách đêm nay quá yên tĩnh, tạp âm trong xe quá nhỏ, lời của Tô Lệ Vãn, Lộ Thịnh nghe hết không sót một chữ, tay cầm vô lăng càng ngày càng gấp.
Sau khi về nhà, Liễu Y Nam giúp Tô Lệ Vãn thu dọn đơn giản, để cô ấy ngủ ở phòng dành cho khách.
Đóng cửa phòng khách lại, Liễu Y Nam trông thấy Lộ Thịnh đứng trước cửa sổ sát đất. Cô đi lên phía trước, Lộ Thịnh nhìn cô một cái: “Cô ấy ngủ rồi?”
“Ừm… em…”
“Em cũng ngủ sớm một chút đi.” Lộ Thịnh xoay người rời đi.
“Lời cậu ấy nói…” Liễu Y Nam giữ chặt anh.
“Không phải sự thật?”
“Không phải, em từng nghĩ tới ly hôn, nhưng đó là lúc chúng ta vừa kết hôn, ý của em là…”
Lộ Thịnh cắt ngang cô: “Hóa ra lúc vừa kết hôn em đã muốn ly hôn…”
“Không phải!” Liễu Y nam không biết nên giải thích chuyện này như thế nào.
“Liễu Y Nam, hôn nhân của chúng ta ở trong lòng em có phải là một trò đùa không?”
“Sao em lại xem là trò đùa chứ? Em nói rồi chuyện ly hôn này là hiểu lầm, lúc ấy em chỉ thuận miệng nói, trong khoảng thời gian này em đối với anh thế nào anh không nhìn ra được sao? Em có xem hôn nhân là trò đùa hay không anh không nhìn ra được sao?” Liễu Y Nam biết là mình sai, nhưng cô lại không tán đồng với lời của Lộ Thịnh.
“Nhưng anh còn nhìn ra được là trong lòng em có Tiêu Mộ Hòa!” Lộ Thịnh rống lên với cô.
“Anh nói cái gì?” Liễu Y Nam quả thật không tin vào tai mình.
“Y Y.” Lộ Thịnh cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh: “Anh biết trong lòng em có cậu ta. Anh cho rằng anh có thể khiến em quên cậu ta, thế nhưng anh đã đánh giá cao bản thân anh rồi, anh đã đánh giá thấp hai mươi mấy năm này của hai người rồi.”
“À.” Liễu Y Nam cười lạnh một tiếng: “Lộ Thịnh, tôi ở trong lòng anh chính là sự tồn tại dâm loàn như thế đúng không? Con mẹ nó chứ lên giường với anh rồi sau đó trong lòng còn có Tiêu Mộ Hòa đúng không? Anh trực tiếp nói tôi là dâm phụ không phải được rồi sao?”
“Anh có ý này sao?”
“Anh không có sao?”
“Y Y.” Lộ Thịnh thở dài, nói tiếp: “Em quên cậu ta đi được không? Để cậu ta bước ra khỏi trái tim em được không?”
Có một khoảnh khắc Liễu Y nam muốn nói cho anh biết người trong lòng cô rốt cuộc là ai, nhưng lời đến bên miệng, cô lại nuốt xuống, cô thậm chí là trả thù, muốn khiến anh khó chịu.
“Lộ Thịnh.” Liễu Y Nam nhìn anh, trong mắt có nước mắt chảy ra: “Người trong lòng tôi, đời này cũng không thể bước ra khỏi trái tim tôi.”
“Liễu Y Nam!” Lộ Thịnh gào thét đặt cô lên ở sổ sát đất.
Lộ Thịnh nắm cằm cô, anh bạo lực mà hôn cô, sợ làm cô bị thương, anh vẫn giữ lại một chút sức lực.
Liễu Y Nam quay đầu sang chỗ khác: “Thế nào? Anh còn có hứng thú với người phụ nữ trong lòng có người đàn ông khác?”
Lộ Thịnh kéo cổ áo cô ra, đến gần hôn xương quai xanh của cô.
Liễu Y Nam không phối hợp, cũng không từ chối, nhàn nhạt mở miệng: “Lộ Thịnh, cưỡng hiếp trong hôn nhân cũng là cưỡng hiếp.”
Quả nhiên, anh dừng lại, tay chống lên kính thủy tinh, không nói một lời.
Liễu Y Nam đẩy anh ra: “Anh cho rằng cuộc hôn nhân này chỉ có anh mệt mỏi sao? Anh cho rằng ong bướng xung quanh anh ít sao? Anh cho rằng mấy năm nay tôi tiếp nhận lời nói châm chọc của Lương An là bởi vì ai? Lương An đi rồi lại có Hạ Tiêu tới, có phải còn có Xuân Tiêu, Thu Tiêu, Đông Tiêu không?” Cô đi về phía trước mấy bước, lại dừng lại: “Còn có Lộ Thịnh, mắt mù thì đề nghị anh móc ra đi.”
Sau khi trở về phòng, Liễu Y Nam lờ mờ nghe thấy tiếng anh đập đồ ở bên ngoài.