Đây không phải là lần đầu tiên Phó Ngưng Huyên đi ra ngoài cùng Ngụy Vân Hiên, nhưng đây là lần đầu tiên chỉ có hai người. Ngụy Vân Hiên là một người lạnh lùng, ngoại trừ học võ ra thì không quan tâm tới gì cả. Nếu kết bạn đồng hành, muốn làm chuyện gì thì phải phân phó cho huynh ấy mới được. Nếu không...huynh ấy sẽ không chủ động thực hiện, nhưng lần này huynh ấy có vẻ tích cực hơn nhiều.
Dọc đường đi, tới trạm dịch thay ngực, đi săn hay đi lấy nước đều rất tích cực, chăm sóc nàng rất chu đáo, như thể trở thành một người khác. Phó Ngưng Huyên hơi nghi ngờ không biết Ngụy Vân Hiên này có phải là ca ca nàng dịch dung hay không.
Nhưng lần này nàng không dễ dàng động lòng nên lạnh nhạt với cậu.
Tới huyện Ông Hà, hai người tách nhau ra để tìm tung tích của Thảo Thượng Phi. Khi màn đêm buông xuống, cuối cùng họ cũng tìm được tung tích, hai người nhìn nhau rồi cùng tấn công, rất ăn ý. Nói không ngoa, Phó Ngưng Huyên và Ngụy Vân Hiên vẫn là sư huynh muội với nhau, đều từng học võ với cùng một sư phụ, tuy học hai loại khác nhau nhưng chiêu thức có phần giống nhau, cũng biết rõ chiêu thức của đối phương, phối hợp với nhau đương nhiên công lực tăng gấp bội.
Thảo Thượng Phi bị bọn họ dồn tới một quán trọ hẻo lánh. Không ngờ hai thiếu niên các ngươi lại lợi hại như vậy. Thế thì lão phu không khách sáo với các ngươi nữa! Uống!
Thảo Thượng Phi che mặt khiến bọn họ không nhìn rõ khuôn mặt, nghe giọng nói chắc khoảng chừng bốn mươi tuổi nhưng khí phách hiên ngang, khi dần bị hai người đánh bại, chiêu thức đột nhiên trở nên bén nhón, khiến bọn họ không đỡ được. Thì ra lúc trước hắn giữ lại sức mạnh, công phu đã đạt tới trình độ cao thâm khó lường, e rằng hai người phải kéo dài thời gian...
Thảo Thượng Phi là phường trộm cướp, không có đạo nghĩ giang hồ, thấy Phó Ngưng Huyên là nữ tử đương nhiên sẽ ra tay với Phó Ngưng Huyên. Ngụy Vân Hiên thấy Phó Ngưng Huyên đã hơi chật vật, bước lên phía trước ngăn cản. Huyên Huyên, muội đi đi! Tới nha môn xin viện binh!
Lúc này Phó Ngưng Huyên cũng biết nàng và Ngụy Vân Hiên đều không phải đối thủ của Thảo Thượng Phi, nếu để Ngụy Vân Hiên ở đây một mình, với cái tính cố chấp của huynh ấy chẳng phải sẽ lành ít dữ nhiều hay sao? Hơn nữa, đám người ngu ngốc trong nha môn tới đây thì có lợi gì đâu?
Ta không đi! Dứt lời, Phó Ngưng Huyên hít sâu một hơi, rút roi da bên lưng ra.
Phó Ngưng Huyên muốn lại gần để trói Thảo Thượng Phi lại, dù nàng có chết cũng có thể chừa lại cho Ngụy Vân Hiên một chút hy vọng sống.
Ôi chao, tiểu mỹ nhân à, nàng tới đây thì tốt quá. Thảo Thượng Phi đánh nhau với Ngụy Vân Hiên nhưng vẫn dễ dàng nắm được roi da của nàng, kéo nàng lại gần.
Ngụy Vân Hiên thấy vậy chém kiếm ngăn lại, chắn trước mặt Phó Ngưng Huyên. Đao trong tay Thảo Thượng Phi chém xuống tay cậu một vệt dài. Huyên Huyên, nghe lời ta, muội đi nhanh đi! Dứt lời, cậu nghiến răng đẩy nàng ra.
Phó Ngưng Huyên thấy vết máu trên cánh tay Ngụy Vân Hiên, động tử nàng chấn động, nghiến răng nghiến lợi. Huynh quan tâm tới ta làm gì? Huynh đi đi! Ta không cần huynh giúp đâu. Dứt lời, nàng lại tiếp tục vung kiếm lên.
Đi gì mà đi! Ông đây sẽ để hai ngươi làm một đôi quỷ uyên ương trên đường xuống suối vàng.
Khung cảnh tàn sát khốc liệt, ba người vây lấy nhau.
Keng! Kiếm của Phó Ngưng Huyên bị đánh bay ra ngoài, nhìn thấy phi dao sắp đâm vào người nàng, Ngụy Vân Hiên nhanh chóng dùng kiếm chắn trước mặt nàng nhưng không ngờ kiếm của cậu lại bị đánh làm hai nửa.
Ngụy Vân Hiên!
Trong lúc nguy hiểm, có một bóng người lao tới, phá phi kiếm của Thảo Thượng Phi. Hơn nửa đêm có để người khác ngủ không?
Phó Ngưng Huyên nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngạc nhiên nhìn sang. Bà ngoại!
Triệu Chân như thiên thần từ trên trời giáng xuống, tay cầm đại đao, thành thạo ngăn cản chiêu thức của Thảo Thượng Phi. Còn ngây ra đó làm gì? Không đưa nó đi trị thương đi!
Phó Ngưng Huyên vội vàng đỡ Ngụy Vân Hiên dậy, thấy ông ngoại đang ở cách đó không xa, nàng lập tức đưa người tới đó.
Triệu Chân áp giải Thảo Thượng Phi tới nha môn, sau đó hắn ta bị các nha dịch ở địa phương áp giải vào kinh thành. Trần Chiêu thoa thuốc giúp Ngụy Vân Hiên, vết thương trên người cậu nhìn thì nguy hiểm nhưng thật ra không sâu lắm, không gây tổn thương chỗ hiểm, nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏe lên thôi.
Nhưng khi thấy cậu chảy nhiều máu như vậy, Phó Ngưng Huyên vẫn đỏ mắt. Huynh ngốc thật đấy! Võ công của huynh cao hơn muội mà huynh còn không chạy trước! Ta mượn huynh cứu ta à? Huynh có thích ta đâu? Huynh cứu ta làm gì.
Ngụy Vân Hiên che đi vết thương đang đau âm ỉ, nói. Ta thích muội, không thể bỏ rơi muội được.
Mắt Phó Ngưng Huyên đỏ hoe, nói. Dù huynh có chết huynh vẫn làm vậy sao? Muội đáng để huynh làm thế à
Ngụy Vân Hiên gật đầu. Muội đáng, chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, giống như huynh muội ruột, dù ra sao ta cũng không bỏ muội ở lại.
Phó Ngưng Huyên nghe vậy tức giận đứng dậy. Ai thèm làm huynh muội với huynh? Sau này huynh đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, huynh không phải là gì của ta, sao phải đi tìm chết vì ta chứ? Muốn để ta tự trách cả đời này à? Huynh nằm mơ đi! Sau này ta sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa!
Triệu Chân và Trần Chiêu nhìn nhau: Ôi, hình như chiêu này không có tác dụng, mệt cho hai người già như bọn họ còn giúp con trẻ làm càn.
Quay về kinh thành, Phó Ngưng Huyên thật sự không tìm Ngụy Vân Hiên, nàng không biết tại sao mình lại cứng đầu đến vậy, rõ ràng ngoại trừ yêu nàng ra thì Ngụy Vân Hiên có thể cho nàng tất cả, nhưng nàng không muốn gả cho cậu như vậy, như thể nàng đang giữ lấy sự quật cường cuối cùng của mình.
Khoa cử cũng đã kết thúc, hình như Tống Thu Hà thi không tệ, đang đợi niêm yết danh sách người thi đỗ thi đình.
Phó Ngưng Huyên từ chức làm bổ đầu, mấy hôm nay đều đưa Tống Thu Hà đi du sơn ngoạn thủy, có vẻ như muốn vun đắp tình cảm với hắn. Tống Thu Hà cũng rất tốt, thậm chí còn thỏa mãn tất cả tưởng tượng của nàng về người nàng yêu, nhưng dù hắn tốt bao nhiêu, chỉ cần thân thiết thêm một chút là nàng đã muốn né tránh, trong đầu ngập tràn bóng dáng Ngụy Vân Hiên...
Phó Ngưng Huyên ngồi bên ao, ném từng viên đá xuống dưới, cá dưới nước hoảng sợ bơi tán loạn.
Nàng biết cha rất hài lòng với Tống Thu Hà, ngày mai đã có kết quả rồi, nếu Tống Thu Hà nằm ở một trong ba vị trí đầu tiên, cha sẽ gả nàng cho hắn, nhưng sau khi quyết định chuyện hôn sự, nàng có thể quên Ngụy Vân Hiên sao?
Huyên Huyên.
Phó Ngưng Huyên nghe tiếng, quay đầu lại, mẹ ngồi xuống bên cạnh nàng. Mẹ à.
Trần Du cầm tay con gái, nói. Huyên Huyên, thật ra con gái là một quyển sách mà nam nhân cần phải đọc. Không ai vừa đọc thôi mà đã thông hiểu đạo lý, năm ấy cha con cũng là người ngốc nghếch, nhiều khi ta ám chỉ chàng ấy mà chàng ấy cũng không hiểu ý của ta, làm ta tức giận chết đi được. Nhưng còn làm sao được nữa? Ta thích cái tính ngay thẳng chất phác của chàng ấy, biết chàng ấy không phải là một người dịu dàng chu đáo nhưng vẫn gả cho chàng ấy. Con nhìn xem, bây giờ cha con cũng không tệ nhỉ?
Trong ký ức của Phó Ngưng Huyên, cha là trượng phu duy nhất của mẹ, nàng cho rằng đây là do cha nàng có tình cảm sâu nặng với mẹ, nàng cũng muốn kiểu tình yêu này. Nhưng mẹ à...
Trần Du ngắt lời nàng. Huyên Huyên, hoàng cữu của con nói tài văn chương của Tống Thu Hà không tồi, nói không chừng có thể thành trạng nguyên. Thật ra mẹ cũng biết cậu ấy không tệ, thân thế trong sạch, tính cách khiêm tốn, đối xử tốt với con, nhưng mẹ hy vọng con có thể hạnh phúc. Huyên Huyên, con hãy suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc con muốn gì. Nói xong, Trần Du đứng dậy rồi rời đi.
Phó Ngưng Huyên nhìn những gợn sóng lăn tăn trên nước, hơi sững sờ. Nàng muốn gì? Tống Thu Hà sẽ là trạng nguyên?
Nghĩ tới bản thân có lẽ sẽ phải gả cho Tống Thu Hà, nàng đứng dậy chạy ra khỏi phủ công chúa.
Nàng biết bây giờ Ngụy Vân Hiên đang làm nhiệm vụ ở đâu, bèn tìm ngay tới. Ngụy Vân Hiên có hơi bất ngờ khi nàng tới đây sau bao ngày hai người không gặp. Huyên Huyên?
Phó Ngưng Huyên bước tới trước mặt cậu. Ngụy Vân Hiên, huynh nói cho ta biết, có phải huynh thích kiểu nữ tử giống dì nhỏ của muội không? Bà ngoại là người duy nhất mà Ngụy Vân Hiên ngưỡng mộ, nàng có thể cảm nhận được tình cảm của Ngụy Vân Hiên dành cho bà ngoại khác với tình cảm Ngụy Vân Hiên dành cho nàng, vậy nên nàng rất muốn trở thành kiểu nữ tử giống bà ngoài, không yếu đuối, không ngại ngùng.
Ngụy Vân Hiên vội vàng xua tay, nói. Không phải, ta chỉ ngưỡng mộ võ thuật của Triệu trợ giáo thôi, không có suy nghĩ không an phận.
Phó Ngưng Huyên nhìn cậu bằng ánh mắt lấp lánh. Thế huynh thích kiểu nữ tử thế nào? Huynh nói cho ta biết đi.
Vấn đề này khiến người ta khó suy nghĩ quá, hồi lâu sau Ngụy Vân Hiên mới nói. Ta không biết, ta chưa bao giờ nghĩ tới cả.
Phó Ngưng Huyên nhíu mày. Chưa bao giờ nghĩ tới? Vậy huynh không định lấy thê tử à? Huynh có từng nghĩ mình sẽ lấy thê tử thế nào không?
Ngụy Vân Hiên nói năng đàng hoàng. Chuyện hôn nhân là lệnh của cha mẹ, lời của bà mối...
Phó Ngưng Huyên ngắt lời cậu. Được, được lắm. Thôi thì từ bỏ, quay đầu rời đi.
Hôm nay nàng có thể gả đi, nhưng hôm sau bố mẹ huynh ấy nói nàng không tốt, bảo huynh ấy hưu thê, có phải huynh ấy cũng sẽ nghe theo? Nàng không muốn đánh cược.
Ngụy Vân Hiên đột nhiên giữ nàng lại. Nhưng, ta cũng phải tự chọn đối tượng kết hôn mới được. Cậu cúi đầu, nhìn vào mắt nàng, nói. Ta...là một người không hoàn hảo, không hiểu quan hệ nam nữ, có rất nhiều chỗ khiến muội không hài lòng. Nhưng nếu muội gả cho ta, ta sẽ không bao giờ phụ muội, sẽ cố gắng thích muội như muội thích ta vậy.
Phó Ngưng Huyên nghe vậy đỏ bừng mặt, nói. Ai thích huynh chứ? Mặt dày quá đi! Không đúng, là đồ không biết xấu hổ chứ!
***
Ba tháng sau, Phó Ngưng Huyên vẫn gả vào Ngụy gia, đêm động phòng hoa chúc.
Này, huynh ngủ à?
Không phải.
Chúng ta...có phải nên làm chuyện gì đó đúng không?
Làm gì cơ? Rượu giao bôi cũng đã uống rồi.
Không phải! Là...chuyện ấy...
Chuyện nào?
Là chuyện ấy đó...Huynh ngốc à?
Rõ ràng là muội nói không rõ, không nói rõ thì bảo ta hiểu thế nào đây? Chẳng phải chúng ta đã nói rồi à, sau này có chuyện gì cứ nói thẳng...
Ngụy Vân Hiên! Cái đồ đại ngốc nhà huynh!
Sau đó, nàng dũng mãnh nhào tới cậu, nam nhân mình tự chọn thì có quỳ cũng phải do mình dạy!