Đế hậu hồi xuân

Tôn ma ma đã đứng trong Đông viện từ lâu, trông ngóng, đợi chờ. Lần này, Thái Thường Hoàng Hậu ra đi, bà cũng đổ bệnh nặng, tuy đã nhặt được mạng về nhưng trong tim vẫn luôn trống rỗng. Bà nghe nói Tề Quốc công tìm về được một vị đại tiểu thư trông giống y hệt Thái Thượng Hoàng Hậu, vui mừng khôn xiết, nhìn gương mặt tương tự cũng xem như là còn có thứ để nhớ nhung.
Triệu Chân tới Đông viện, thấy Tôn ma ma vẫn khỏe mạnh, nhanh nhẹn, trong lòng nàng cũng thấy vui, nàng bước lại gần, lễ phép chào. "Tôn ma ma."
Tôn ma ma nhìn gương mặt giống y hệt Thái Thượng Hoàng Hậu, thoáng chốc đã đỏ cả vành mắt, tay bà khẽ run, nắm lấy tay nàng. "Đây cũng là đại tiểu thư sao? Nhanh để già này xem thật kỹ nào." Vừa dứt lời, bà nhìn thật kỹ từ trên xuống dưới, vẻ mặt dần dần thay đổi, cuối cùng lại nhìn vào đôi mắt sáng như sao của Triệu Chân, biểu cảm khó mà tin được.
Tôn ma ma không nói gì, trước tiên bà vội vàng bảo người hầu xung quanh lui hết ra ngoài, rồi mới nhìn Tề Quốc công, nói. "Quốc công gia, già này là tâm phúc của Thái Thượng Hoàng Hậu, ông phải nói rõ với già rốt cuộc đại tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, dù cháu gái có giống cô cô tới đâu cũng không thể giống đến vậy."
(*) cô cô: Cô, bác.
Quốc công phu nhân là nữ trung hào kiệt, sinh con rồi cũng kiên quyết không ở lại hậu viện giúp chồng dạy con. Thái Thượng Hoàng Hậu là do một tay Tô ma ma nuôi lớn, cả đời này Tôn ma ma không lập gia đình, trong lòng bà vốn đã xem Thái Thượng Hoàng Hậu như con ruột, trên người nàng có gì mà bà không biết? Dù bây giờ có trắng hơn một chút cũng không thoát khỏi ánh mắt của bà.
Tề Quốc công nghe lời con gái, không có sự cho phép của con gái cũng không dám nói nửa lời, lặng lẽ nhìn về phía Triệu Chân.
Triệu Chân không ngờ Tôn ma ma cao tuổi như vậy rồi mà mắt vẫn tinh tường đến thế, nàng cầm tay Tôn ma ma, nói. "Ma ma, trước đó không gửi thư về là sợ bị người ta nhòm ngó, vậy nên vẫn chưa nói rõ ràng, con là Triệu Chân, con không chết mà là trẻ lại, bên hông của con vẫn còn vết bớt, nếu ngài không tin thì có thể xem."
Tôn ma ma nghe vậy cũng kinh hãi, ban đầu bà cũng chỉ hoài nghi đây là cốt nhục của Thái Thượng Hoàng Hậu, nhưng dù là cốt nhục thì cái vành tai cũng không thể giống đến vậy, bà chưa từng nghĩ tới chuyện đây thế mà lại là Thái Thượng Hoàng Hậu!
Bà không chút nghi ngờ, vội vàng ôm lấy nàng, sợ nàng đột nhiên biến mất. "Thật sự là ông trời có mặt! Già biết nương nương sẽ không sao mà."  Người đã tới tuổi xế chiều, chẳng còn sợ quỷ thần gì nữa, dù Triệu Chân là quỷ thì cũng là trái tim của bà.

Quả nhiên là người luyện võ, dù là đã già nhưng khi ôm nàng vẫn chặt như thế, khiến xương cốt của Triệu Chân đều bị ghìm đau.
Triệu Chân vỗ lưng bà, nói. "Ma ma đừng khóc, con trở về là chuyện tốt mà, ma ma cười lên mới phải."
Lúc này Tôn ma ma mới buông nàng ra, lau nước mắt trên mặt, cười nói. "Nương nương nói phải, nương nương quay về là đại hỷ, sao già lại có thể khóc chứ? Nương nương có đói bụng không? Để già đi nấu mỳ cho ngài ăn, món nương nương thích ăn nhất là mỳ do già này nấu mà!"
Triển Chân vội ngăn bà lại. "Chuyện này không vội, con mới về đây nên bên người không có người hầu nào có thể dùng được, còn phải nhờ ma ma thu xếp giúp con."
Tôn ma ma nghe vậy vội vỗ đùi, nói. "Xem ta kìa, là do ta quá vui vẻ. Nương nương mới về đây, trước tiên phải sắp xếp ổn thỏa cho ngài mới phải. Nương nương yên tâm, ta sống trong phủ rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chuyện người hầu này không có gì khó, ma ma lập tức chọn vài người vừa ý qua cho ngài. Nương nương vẫn ở Cầm Trúc Cư phải không? Để già gọi người đi dọn dẹp."
Triệu Chân thấy Tôn ma ma dễ dàng chấp nhận mình như vậy, nàng cũng thấy yên tâm. Nàng có vài cửa hàng bên ngoài cung đều do Tôn ma ma quản lý giúp nàng, bây giờ nàng đã xuất cung, đương nhiên là phải tự mình quản lý.
***
Trong tộc Triệu, chỉ có dòng dõi bên Tề Quốc công cường thịnh nhất, nhưng con nối dõi cũng ít nhất, dù đứa trẻ được tìm về có là một đứa trẻ mồ côi, thì đó cũng là bảo bối quý giá nhất trong Phủ Quốc Công. Ngày Triệu Chân nhận tổ quy tông, dù đang là quốc tang, không thể tổ chức lớn, nhưng vì Tề Quốc công muốn cho con mình chỗ dựa nên mời không ít nhân vật có mặt mũi trong triều tới đây, ngoài ra còn có một vài vị Hầu gia và võ tướng. Tề Quốc công còn cố ý bảo mọi người mang theo con trai tới.
Tuy bên ngoài Tề Quốc Công nói rằng con nuôi Thẩm Kiệt nhà mình hôm nay về, cho những tiểu tử này một cơ hội học hỏi, nhưng trong lòng là muốn để con gái yêu của mình chọn lựa, nếu hợp thì để con nuôi của mình bồi dưỡng. 
Thẩm Kiệt là con nuôi của Tề Quốc công, là nhất phẩm đại tướng quân, vừa có chiến công hiển hách, lại là nhân vật anh hùng trong số các võ tướng hiện nay, bây giờ đang trấn thủ tại biên giới Tây Bắc. Thực ra hoàng thượng sớm đã muốn triệu hắn vào kinh, nhưng Thẩm Kiệt cứ mãi viện lý do để không hồi kinh nhậm chức, chỉ có lần này hoàng thường điều hắn hồi kinh là hắn không thể không trở về. Phụ thân của Thẩm Kiệt là một phó tướng thân thiết dưới trướng của Tề Quốc công, ông tử trận sa trường, chỉ để lại một đứa con trai là Thẩm Kiệt, vậy nên Tề Quốc công liền nhận hắn làm con nuôi, dạy dỗ như con ruột, tình cảm của hắn đối với Triệu Sâm hay Triệu Chân cũng đều rất sâu đậm. Thái Thượng Hoàng Hậu về cõi tiên, Tề Quốc công bệnh nặng, dù Thẩm Kiệt có bận bao nhiêu đi chăng nữa cũng nhất định phải quay về.

Con gái trẻ lại sống bên cạnh mình, bây giờ con nuôi lại quay về từ biên cương, Tề Quốc công là người hạnh phúc hơn ai hết, thế nhưng trong mắt người khác, ông là người vẫn còn đau đáu nỗi đau mất đi người con gáinên chỉ có thể nhẫn nhịn. Thế nhưng vừa mới tới hậu trạch, thấy con gái duyên dáng xinh đẹp đi qua đi lại, ông lại nhịn không được mà vui vẻ ra mặt.
Triệu Chân vẫn còn sợ bị người khác nghi ngờ nên đành phải trang điểm, khiến gương mặt ngày thường hơi lộ ra khí khái anh hùng nay lại thêm mấy phần dịu dàng. Trên người nàng khoác một bộ váy màu xanh nhạt, dáng người mảnh mai, nữ tính. Hơn nữa, nhờ được rèn rũa nhiều năm, trên người Triệu Chân còn tỏa ra cảm giác xinh đẹp, thoát tục. Đây là điều trước kia Triệu Chân chưa từng có.
Tôn ma ma sửa lại váy cho nàng, khuôn mặt tràn đầy yêu thương. "Ta đã bảo đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, mặc cái váy này rất hợp, giờ bị ta nói trúng rồi phải không?"
Khi còn bé, Triệu Chân không thích mặc váy, y phục đều là do Tôn ma ma tự tay làm cho nàng. Thực ra tay nghề may vá của Tôn ma ma rất tốt, nhưng chỉ phát huy một lần vào ngày Triệu Chân cưới, bây giờ đại tiểu thư trẻ lại, lại còn trắng mịn nõn nà hơn trước kia, đương nhiên không thể lãng phí tay nghề của bà được.
Triệu Hoán và Phương thị thấy Tôn ma ma thân thiết với Triệu Cẩn đến vậy, bỗng cảm thấy hoảng hốt, nhưng ngại có Tề Quốc công và các vị khách quý ở đây nên vội vàng thu lại sự hoảng hốt trên gương mặt mình.
Phương thị bước tới, cười nói. "Vẫn là Tôn ma ma biết cách ăn mặc, Cẩn Nhi mặc cái váy này lên trông lại càng xinh đẹp hơn." Con nhóc mồ côi này rốt cuộc là dùng loại tà thuật gì, chỉ mấy ngày thôi mà cũng thu phục được người khó đối phó như Tôn ma ma.
Đứng phía sau Phương thị còn có cháu gái của Triệu Chân là Triệu Vân Châu, dáng dấp giống y như mẫu thân của mình, đoan trang xinh đẹp, phụ họa theo mẫu thân. "Hôm qua trưởng tỷ về nhà với tư thế hiên ngang, hôm nay đổi thành mặc váy lại vô cùng xinh đẹp, thực sự khiến muội muội hâm mộ cực kỳ."
Mỗi lần Triệu Chân về nhà, chủ yếu là dạy dỗ hai đứa con trai trưởng, con gái của Triệu Hoán quá thục nữ, ăn nói yểu điệu, thực sự khiến nàng không biết nói gì. Nàng không có ấn tượng lắm về Triệu Vân Chân, bây giờ nhìn lại, trông thấy nàng ta quần áo lộng lẫy, còn xinh đẹp hơn cả nàng, còn hâm mộ gì nữa?
Triệu Chân đang định trả lời, Tề Quốc công lại tới, nói với Phương thị. "Ta đưa Cẩn Nhi ra ngoài sảnh gặp khách, ngươi và Vân Châu ở đây tiếp đãi các khách nữ, không được sơ suất." Nói rồi đưa Triệu Chân đi.

Phương thị biết hôm nay Quốc công gia mời rất nhiều thiếu niên tài giỏi đẹp trai tới phủ, bây giờ Triệu Vân Châu vẫn là trưởng nữ Phủ Quốc Công, có lẽ Tề Quốc công sẽ không thiên vị ai, vậy nên hôm nay nàng ta mới dũng cảm để con gái ăn mặc lộng lẫy một chút. Nhưng không ngờ Tề Quốc công chỉ quan tâm tới Triệu Cẩn, ngay cả lộ mặt cũng không cho trưởng nữ lộ một lần.
***
Tới tiền sảnh, Tề Quốc công tự mình dẫn Triệu Chân tới chào các khách quý tới phủ, ý này cũng rất rõ ràng, tuy Triệu Chân mới được tìm về, nhưng Tề Quốc công đã cực kỳ coi trọng nàng, là tiểu thư chính thức của Phủ Quốc công, cho dù là ai cũng không thể khinh thường.
Mặc dù Triệu Chân hiểu rõ ý của phụ thân, thế nhưng không lâu về trước, mấy người này thấy nàng còn phải quỳ xuống, bây giờ nàng lại phải gập người chào người ta, thật khó mà chấp nhận được.
Dần dà Triệu Chân mới phát hiện, mỗi một khách quý tới phủ đều dẫn theo một thiếu niên, tuổi tác sấp xỉ nàng hôm nay, còn cố gắng bắt chuyện với nàng.
Triệu Chân không khỏi nhìn về phía cha mình.
Tề Quốc công cảm nhận được ánh mặt dò xét của Triệu Chân, nở nụ cười lấy lòng nàng, hếch cằm về phía những thiếu niên kia, ánh mắt ý nói: "Chọn. Con gái, chọn thoải mái."
Triệu Chân dở khóc dở cười, rốt cuộc phụ thân nàng có bao nhiêu quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của nàng chứ? Những thiếu niên này, làm con trai nàng nàng còn chê nhỏ, còn bảo nàng gả cho bọn họ? Không phải là trò cười mới lạ.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới một giọng nói thật to: "Thánh chỉ tới!"
Tất cả mọi người đều đi ra ngoài, quỳ xuống đất nghe chỉ. Bây giờ Triệu Chân đã không còn là Thái Thượng Hoàng Hậu, cũng không tránh được chuyện phải quỳ.
Người tới tuyên chỉ là thừa tướng đương triều Hướng Nho, Triệu Chân biết rõ ông ta, một tháng có tới mười ngày Trần Chiêu và ông ta đều gặp nhau, quan hệ của bọn họ còn thân thiết hơn nhiều so với quan hệ phu thê giữa nàng và Trần Chiêu.

Khi nàng đang suy nghĩ thì thánh chỉ đã được đọc xong xuôi, Hoàng đế ban thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu, nhưng không phong tước Quận chúa, đây không phải là chuyện nằm ngoài dự đoán của Triệu Chân. Con trai của nàng mà nàng còn không hiểu hay sao, từ trước tới nay nó vẫn luôn làm việc cẩn thận, ngoài mặt phái Hướng Nho tới đây cho Tề Quốc công chút mặt mũi, nhưng thật ra là muốn dò xét thực hư mà thôi!
Một đôi giày đen thêu chỉ vàng, vẽ mây xuất hiện trước mặt nàng. "Triệu tiểu thư, tiếp chỉ!"
Triệu Chân tiếp chỉ tạ ơn rồi mới nhìn Hướng Nho, Hướng Nho cũng nhìn nàng, râu tóc bạc trắng, khi cười rộ lên, gương mặt ông ta đầy nếp nhăn, rõ ràng là cùng tuổi với Trần Chiêu vậy mà còn già hơn chàng.
Hử?
Triệu Chân đột nhiên chú ý tới thiếu niên đeo mặt nạ đứng phía sau Hướng Nho không xa, chàng khoác áo choàng trắng như tuyết, đứng giữa đám thị vệ áo đen, rất dễ thấy. Chiếc mặt nạ bạc che đi nửa khuôn mặt của chàng, nhưng nhìn từ xa như vậy, Triệu Chân chỉ cần nhìn hình dáng môi thì đã biết rõ là Trần Chiêu!
Cũng chẳng có gì ngạc nhiên, nàng quay về Triệu gia, còn chàng đương nhiên là đi tìm bạn chí cốt Hướng Nho của chàng rồi.
Triệu Chân nhìn về phía Hướng Nho, Hướng Nho mỉm cười gật đầu với nàng, để lại một ánh mặt sâu xa rồi vòng qua nàng, hàn huyên cùng Tề Quốc công.
Trần Chiêu vốn đang đứng yên cũng bước về phía nàng, bước đi vững vàng không chút do dự, bước tới gần cửa như vậy nhưng không hiểu sao lại khiến Triệu Chân lo lắng.
Sao vậy? Chàng vẫn còn muốn dây dưa không rõ với nàng hay sao? Đã diễn xong vở kịch Đế hậu thâm tình, không phải là lại tới đây dây dưa với nàng nữa chứ?
Trong lòng Triệu Chân đang suy nghĩ phải làm thế nào mới thoát khỏi sự đẹo bám của Trần Chiêu, Trần Chiêu lại bước tới cạnh nàng, nhìn không chớp mắt, xoa vai của nàng rồi đi, cái bộ dáng khinh thường không để ý tới nàng thật khiến Triệu Chân tức nghẹn họng.
Triệu Chân căm phẫn trừng mắt nhìn bóng lưng của chàng. "Tốt, tốt lắm. Tới đây là để diễu võ dương oai mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận