Đế hậu hồi xuân

Ngay cả một người như Trần Chiêu thông minh tới mức toàn thân đều là đầu óc mà chàng vẫn không thể hiểu được suy nghĩ không theo thói đời của Trần Kình, con trai chàng tuy không thông minh nhưng bình thường nó hành sự rất kỳ lạ, những việc nó làm thường khiến mọi người không hiểu rốt cuộc nó đang làm gì.
Chàng không hiểu nổi, liền hỏi Triệu Chân. "Nó muốn làm gì? Biết rõ nàng là mẫu hậu của nó rồi mà còn muốn nạp nàng tiến cung?"
Triệu Chân trông vẻ mặt mù mờ của chàng mà thích chí, trả lời."Nó ấy à, cho rằng ta không hồi cung là vì mất trí nhớ, nghe thái y nói rằng người mất trí nhớ sống trong môi trường quen thuộc sẽ dễ nhớ lại, đó là lý do tại sao nó muốn đưa ta tiến cung, để ta sớm ngày khôi phục trí nhớ."
Trần Chiêu nghe xong cũng phục con trai mình, theo như chàng thấy, nó mà không làm hoàng đế thì nên đi viết sách, có thể tự mình tăng thêm kịch tính.
Chàng không đồng ý, nói. "Hoang đường! Dù người ngoài không biết hai người các nàng là mẹ con, nhưng nó biết rõ nàng là mẫu hậu của nó mà vẫn muốn kết hôn với nàng, quả là trò cười! Lẽ nào nó không suy nghĩ tới chuyện nếu phụ thân nó biết chuyện thì sẽ ra sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chân nói hời hợt. "Nếu ta nói, không có chuyện gì cả, nó không phải cưới ta, chỉ là rước ta vào cung thôi, dùng thân phận của người khác để phong cho ta, còn người phụ hoàng như chàng, ta nghĩ nó không quan tâm thôi, nếu không, nó dễ dàng phát hiện ra ta là mẫu hậu của nó nhưng lại không thể nhận ra chàng là phụ hoàng của nó? Nhiều lần Tự Nhi đưa chàng tới trước mặt nó mà."
Đứa con trai hoang đường kia có tìm chàng hay không không phải là điều chàng quan tâm lúc trước mắt, điều chàng quan tâm bây giờ là. "Nàng định theo nó vào cung? Không phải nàng không muốn trở lại hậu cung hay sao? Hậu cung của con trai thì nàng lại muốn?" Chất vấn và bất mãn trong mắt chàng quá rõ ràng.
Triệu Chân quay lại giơ tay nhéo hai gò má trắng nõn của chàng. "Chàng đang nghĩ gì vậy? Hậu cung của cha con hai người ta đều không muốn vào! Ta chỉ lo lắng cho con trai thôi, trước đó chẳng phải chàng nói với ta chàng nghi ngờ Tần gia hay sao?"
Triệu Chân vừa nói vậy, Trần Chiêu liền hoàn hồn khỏi sự ngạc nhiên khi con trai mình rước mẫu hậu nó vào cung, cau mày nói. "Được rồi, hoàng hậu có biết chuyện này không?"

Triệu Chân nhích lại gần chàng một chút, lộ ra vẻ buồn rầu. "Chàng đoán thử xem? Bình thường có chuyện gì con trai cũng không kiêng dè con dâu, nhưng lại giấu giếm con dâu chuyện này, chàng nói xem ý của nó là gì? Có phải bây giờ nó cũng có chút cảnh giác với con dâu? Có phải nó phát hiện ra gì chăng?"
Trần Chiêu nghe vậy im lặng một lát, không lập tức kết luận chuyện này, hỏi ngược lại nàng. "Đây là lý do nàng muốn vào cung? Định thăm dò con dâu sao?"
Triệu Chân gật đầu, nghiêm túc nói. "Chàng nói xem, là tính ghen tuông của ta nhiều hay là con dâu quá khoan dung độ lượng? Con trai muốn rước ta tiến cung nhưng con dây còn cố ý tới nói chuyện, bảo sẽ đối xử với ta thật tốt! Ta thấy dáng vẻ kia của nó thật sự rất chân thành, không phải tới để dọa ta đâu." Nàng nói rồi nhìn Trần Chiêu. "Nếu chuyện như vậy xảy ra với ta, chàng muốn nạp nữ nhân tiến cung, nàng ta có thể đặt chân vào cửa cung bình an cũng là do nàng ta may mắn! Chàng nói xem ta làm vậy có bình thường không? Nào có ai lại muốn thêm người vào phòng phu quân nhà mình, ít nhiều gì cũng sẽ không vui, đúng không?" Dứt lời, nàng hếch cằm, phồng má, gương mặt tức giận giống như chàng thật sự muốn nạp thêm thiếp.
Rõ ràng đang thảo luận một vấn đề nghiêm túc, Trần Chiêu lại không nhịn được cười trước bộ dạng pha trò của Triệu Chân. "Là do nàng quá bá đạo, cả triều đình văn võ có mấy người trong phủ không có thiếp thất đâu? Nếu chủ mẫu ai cũng giống như nàng thì mới không có ngày nào được yên tĩnh, chuyện như vậy nàng không hiểu đâu, có vài danh môn khuê tú sau khi lập gia đình, họ không để ý tới sự yêu thương của chồng, chỉ quan tâm tới cái danh hiền lương thục đức mà thôi. Mặc dù trong lòng không thích thiếp thất nhưng sẽ không thể hiện ra mặt, thân phận và địa vị mới là quan trọng nhất đối với bọn họ, không phải là chuyện tình cảm của phu quân."
Trần Chiêu nói xong nhìn dáng vẻ cau mày khó hiểu của Triệu Chân, thở dài nói. "Thôi bỏ đi, có nói chuyện này cho nàng nàng cũng không hiểu, nàng làm gì cần nhân nhượng vì lợi ích, vì cái danh? Người ngoài muốn lấy lòng nàng còn phải trông ngóng nàng đấy, bằng không đã sớm bị nàng quẳng lên chín tầng mây rồi, nào còn có lòng dạ suy nghĩ chuyện khác?"
Triệu Chân nghe vậy trợn trừng mắt. "Đây là chàng đang bất mãn với ta à?"
Trần Chiêu vội vã xua tay. "Ta nào dám, ta đang nói, con dâu khoan dung với thiếp thất không phải là chuyện không thể xảy ra. Chỉ là..." Vẻ mặt chàng trở nên nghiêm túc, tiếp tục nói. "Ta điều tra nhiều ngày cũng đã có chút tiến triển, sau khi phái người quan sát kỹ Tần phủ, ta phát hiện con dâu có thư từ qua lại với Tần gia, người phụ trách là lão nhân ở trong cung, làm việc rất bí mật, xem ra không phải là lần đầu tiên, cũng không phải là bức thư gia đình bình thường, nếu không....không cần phải bí mật như vậy. Hơn nữa ta nghi ngờ con trai cũng biết chuyện này, còn cố tình che giấu giúp con dâu, khiến ta không lường trước được."
Triệu Chân cũng không lường trước nổi, con dâu lén lút qua lại với nhà mẹ đẻ mà con trai lại dung túng cho nàng ta, là tại sao?
Nàng cau mày nói. "Nếu như vậy thì ta càng phải tiến cung, ta muốn biết rốt cuộc giữa con trai và con dâu đã xảy ra chuyện gì. Khi hai đứa nó thành thân ta đã cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng ban đầu hai người không thích nhau, sao lại đột nhiên một bên cưới một bên nguyện gả chứ?"

Trần Chiêu không muốn để nàng tiến cung, tính cách của nàng cũng không có vẻ gì là người có thể xử lý tốt chuyện này. "Chuyện này ta sẽ tiếp tục điều tra, nàng không cần vì chuyện này mà tiến cung đâu."
Triệu Chân lắc đầu. "Ta đây không ủy khuất, ta chỉ lo lắng mà thôi. Dù sao ta và chàng cũng chỉ có một đứa con trai là nó, người làm cha mẹ sao có thể không quan tâm? Con trai cũng nói rồi, sau khi ta tiến cung thì sẽ không bị ràng buộc, vẫn có thể tự do ra vào cung, phối hợp với chàng chẳng phải càng thuận tiện hơn hay sao? Hơn nữa có ta canh giữ bên cạnh con trai cũng có thể yên tâm một chút, đỡ phải lo lắng nó có lòng bất trung."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia nàng cảm thấy có con dâu chia sẻ những chuyện băn khoăn có thể yên tâm một phần, nhưng bây giờ biết con dâu cũng không đáng tin, nàng khó tránh khỏi việc lo lắng cho con trai, muốn theo dõi nó mới có thể yên tâm đôi phần.
Bây giờ Trần Chiêu rất hối hận vì nói với Triệu Chân những chuyện này, nói cho nàng hay, nàng lại cùng lo lắng, nhưng nếu không nói chỉ sợ sau này nàng sẽ oán giận, cũng khó.
Trần Chiêu suy nghĩ một lát, liền thuyết phục nàng. "Trước tiên nàng đừng đồng ý, cứ kéo dài vài ngày, dù muốn vào cung cũng không thể hấp tấp như vậy, để cho ta có chút thời gian chuẩn bị giúp nàng, tìm hiểu mạng lưới giao thiệp, vào cung phải có người đắc lực trợ giúp mới được." Chàng nói xong, thấy nàng không vừa ý lại tận tình khuyên bảo. "Trước kia nàng là hoàng hậu, không có phi tần tranh đoạt sủng ái nên người trong cung chỉ cần nịnh bợ mình nàng mà thôi. Nhưng bây giờ trong cung có tận hai người, tâm tư của nô tài trong cung sẽ trở nên linh hoạt hơn, dù nàng và hoàng hậu không quan tâm nhưng cũng sẽ có người cố gắng khiêu khích." Tuy chàng là hoàng tử nhưng cũng từng là một phần tử trong chuyện tranh đấu ở hậu cung, đương nhiên hiểu rõ những điều này.
Còn Triệu Chân, dù nàng làm hoàng hậu nhiều năm như vậy nhưng thật sự không hiểu chuyện tranh sủng ở hậu cung. Khi nàng tại vị, trong cung không có thái hậu, thái phi sợ nàng nên không có sóng gió gì. Trần Chiêu cũng không nạp thiếp nên không có thiếp thất tranh sủng với nàng, đương nhiên nàng không bao giờ phải lo lắng những chuyện này.
Triệu Chân nghĩ ngợi một lát, gật đầu. "Vậy cũng được, ta đợi thêm mấy ngày." Thật lòng nàng không muốn quay lại hậu cung, nhưng lại lo lắng cho con trai nên dù không muốn cũng phải quay về.
Phu thê nói xong chính sự liền chẳng còn lòng nào quấn quýt lấy nhau, nghĩ ngơi một lát, buổi tối con gái phái người tới gọi hai người đi ăn cơm đoàn viên.

Triệu Chân và Trần Chiêu cùng nhau đi, hạ nhân trong viện đều tránh ra ngoài, bên trong không có người hầu hạ, Triệu Chân vừa vào sảnh cháu gái đã chạy như bay tới ôm lấy nàng, ân hận nói. "Bà ngoài! Trước kia là do Huyên Huyên không hiểu chuyện, khiến bà ngoại tức giận!" Sau đó thì thầm vào tai nàng. "Xin người đừng nhắc tới chuyện Vân Hiên ca ca..."
Triệu Chân nhìn nó, bật cười nhéo khuôn mặt non nớt của cháu gái mình. "Được rồi, tính con thế nào mà bà ngoại còn không biết à? Không giận con đâu." Nói rồi còn quan tâm tới Phó Ngưng Huyên, hỏi. "Đã khỏe chưa?", thật sự không nhắc tới Ngụy Vân Hiên.
Phó Ngưng Huyên thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng nói. "Đã khỏe từ lâu rồi, nhưng con còn làm biếng nên đang ở nhà thôi."
Triệu Chân cốc trán của nó. "Ngày mai nghỉ thêm ngày nữa, sau khi qua lại Thần Long Vệ thì phải tập luyện chăm chỉ, không được lười biếng, bà ngoại sẽ trông chừng con đấy."
Phó Ngưng Huyên bĩu môi, ngoan ngoãn gật đầu. "Huyên Huyên biết rồi."
Triệu Chân kéo nàng ngồi xuống. "Được rồi, ăn cơm thôi."
Trần Chiêu ngồi xuống cùng nàng, gắp thức ăn bỏ vào trong bát của nàng, lúc này mọi người mới bắt đầu ăn.
Trên bàn tiệc là cả nhà, không cần che giấu, nói chuyện thoải mái, ăn một bữa cơm hòa thuận vui vẻ, nhưng có nơi lại nổi lên sóng ngầm...
Phủ Tề Quốc công.
Đêm đã về khuya, nha hoàn trong viện Phương thị thắp một ngọn đèn giúp Phương thị đang thêu hoa, hơi bất bình. "Phu nhân, hôm nay lão gia nên tới chỗ người nghỉ ngơi, mà hồ ly Phùng thị kia lại quyến rũ lão ra, người nên dạy cho nàng ta một bài học. Nếu không...nàng ta sẽ không biết trời cao đất rộng, người khoan dung với thiếp thất quá rồi..."
Phương thị nghe vậy cười lạnh, ung dung thêu khăn gấm trong tay. "Đừng lo lắng, trèo càng cao, ngã càng đau..."

Lúc này, một tên hầu tới báo tin, nói Thẩm tướng quân phái người tới tặng quà cho phu nhân.
Phương thị nghe xong cảm thấy hơi lạ, từ sau khi Thẩm Kiệt về phủ, hắn chưa bao giờ lui tới viện của bọn họ, sao đột nhiên lại tặng quà?
Nhưng cũng không tiện đuổi người của Thẩm Kiệt đi, vậy nên nàng khoát tay nói. "Để người vào đi."
Tuy nhiên, một lúc lâu sau có người được tên hầu dẫn vào. Người tới mặc một bộ giáp, vóc dáng cao lớn, vừa nhìn đã biết là người trong quân. Phương thị từng gặp người này, là phó tướng của Thẩm Kiệt, một người hết sức quan trọng nay lại chạy việc vặt giúp Thẩm Kiệt, mang quà tới đây tặng cũng kỳ lạ.
Phó tướng kính cẩn dâng chiếc hộp vuông trong tay lên. "Đây là tướng quân nhà ta bảo ta đưa cho phu nhân, mời phu nhân xem thử."
Phương thị nhìn hộp gỗ trong tay hắn, chiếc hộp rất lớn, nhìn từ bên ngoài không thấy được bên trong chứa thứ gì. Nàng liền hỏi. "Không biết Thẩm tướng quân bảo đại nhân mang quà gì tới thế này?"
Phó tướng nghe vậy nẩng đầu, nở nụ cười mang vài phần ám muội. "Phu nhân xem rồi sẽ biết." Dứt lời, hắn đưa chiếc hộp cho nha hoàn của nàng ta, nói. "Xin cáo lui." Sau đó sải bước rời đi.
Nha hoàn bưng chiếc hộp tới trước mặt nàng ta, Phương thị nhìn một lát, nhớ tới ánh mắt của phó tướng, trong lòng có hơi bồn chồn, Thẩm Kiệt có ý gì? Chọn lúc Triệu Hoán không ở đây để tặng quà cho nàng, hắn ta không có ý gì với nàng chứ?
Phương thị nghĩ tới Thẩm Kiệt cao ráo đẹp trai, lại nhớ tới hắn chưa cưới thê thiếp, trong lòng có chút mong đợi, phất tay bảo hạ nhân trong phòng lui hết ra ngoài, chỉ để lại nha hoàn tâm phúc của mình. "Mở ra xem đi."
Nha hoàn nghe vậy mở hộp ra, một mùi máu tanh xộc lên, sau đó thấy khuôn mặt tái nhợt ở trong hộp, nàng ta sợ hãi hét lên một tiếng rồi ném hộp ra ngoài, chiếc hộp bị ném ra ngoài chia năm xẻ bảy, một chiếc đầu lâu lăn ra khỏi hộp....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận