Trần Kình quay đầu nhìn thê tử đang dựa vào đầu vai mình, trong 1568 ngày sau khi kết hôn, số lần Tần Như Yên chủ động tới gần hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng đột nhiên tới gần như vậy khiến trái tim của Trần Kình khẽ run lên.
Thật ra, Trần Kình không khác phụ hoàng là bao, tuy là hoàng đế, mặc dù có thê tử nhưng vẫn sống như một người tu khổ hạnh, chuyện phòng the hàng ngày đều phụ thuộc vào thê tử chủ động "chăm sóc" cho bọn họ. Từ khi hắn lên ngôi tới nay, số lần dùng "tiểu Kình" lác đác chẳng được mấy lần, chứng kiến cuộc sống hôn nhân bi thảm của mình, đôi khi bước vào trong cung, Trần Kình cảm thấy ánh mắt của cung nữ nhìn mình đều mang bốn chữ lớn "Long thể có bệnh".
Cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại trong tay mình, chẳng lẽ là mẫu hậu có tác dụng thần kỳ, khiến cuộc sống hôn nhân sống dở chết dở của hắn rốt cuộc cũng được khởi sắc?
Canh thơm vợ yêu, nhiệt độ phòng ấm áp, mọi thứ trông thật tốt đẹp ngoại trừ đống tấu chương vẫn chưa duyệt xong.
Tuy rằng hắn có chút tham lam sự ấm áp ngắn ngủi này, nhưng thời gian vẫn phải trôi, tấu chương vẫn phải phê, ngày mai không thể lâm triều muộn, nếu không sẽ bị nước bọt của quần thần dìm chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Như Yên....nàng có thể..." Có thể để ta phê xong tấu chương trước được không?
Tần Như Yên không đợi hắn nói xong, ngắt lời. "Bệ hạ, bây giờ người đã tìm được người ưng ý, thần thiếp cũng mừng cho bệ hạ. Thần thiếp ngồi trên hậu vị ngày nào cũng lo lắng không yên, cảm thấy bản thân đã chiếm vị trí của người khác, thần thiếp biết bệ hạ là người có tình có nghĩa, nếu bệ hạ muốn thần thiếp trả lại đồ vật cho nguyên chủ, thần thiếp cũng rất vui lòng..."
Trần Kình nghe vậy gạt tay nàng, đứng dậy đẩy nàng ra, khuôn mặt ôn hòa nay đã tức giận. "Nàng muốn trẫm phế hậu?"
Tần Như Yên suýt nữa bị đẩy ngã cũng ngẩn ra, cùng hắn đứng dậy, hơi sợ hãi. "Thiếp..."
Trần Kình không đợi nàng nói xong đã tức giận nói. "Nàng đừng mơ tưởng! Nàng đã là hoàng hậu của trẫm thì có chết cũng là hoàng hậu của trẫm! Những lời nói như vừa rồi trẫm không muốn nghe lại lần thứ hai, nếu nàng không có chuyện gì thì về trước đi" Dứt lời, Trần Kình lại ngồi xuống cầm bút lên, không để ý tới nàng nữa.
Thật lâu không có động tĩnh gì, tuy Trần Kình cầm bút nhưng không viết một chữ nào, Tần Như Yên cũng không đi khiến Tần Kình luôn có cảm giác mình ngồi trên bàn chông.
Đột nhiên, Tần Như Yên ngồi bên cạnh gục đầu lên lưng của hắn. "Bệ hạ, không phải thần thiếp muốn rời đi, thần thiếp chỉ sợ mà thôi. Bệ hạ và thần thiếp đều biết tại sao trước đây người lại cưới thần thiếp, có Tự Nhi thế nào."
Khời đầu của cuộc hôn nhân này là ngươi không tình ta không nguyện.
Trước khi phụ hoàng và mẫu hậu làm mối cho hắn, Trần Kình luôn xem Tần Như Yên là sư tỷ, vừa kính vừa sợ nàng, bình thường khi trò chuyện với Tần Như Yên, ngoại trừ hỏi chuyện học hành ra cũng không còn chuyện gì khác, có đôi khi Tần Như yên sẽ dạy hắn giúp thái phó, nàng là một người lão sư nghiêm khắc, đối xử với với hắn rất nghiêm khắc, nàng sẽ chỉ ra những khuyết điểm và thiếu sót của hắn, không để lại cho hắn mặt mũi chỉ vì hắn là thái tử, đối nhân xử thế một cách thẳng thắn.
Tần Như Yên quả thật là một nữ tử tài hoa, đối với hắn, nàng luôn là "con nhà người khác", khi phụ hoàng và mẫu hậu dạy dỗ hắn lúc nào cũng nói nhìn sư tỷ của ngươi thế nào thế nào, còn nhìn ngươi ra sao ra sao, vậy nên có một khoảng thời gian Trần Kình thậm chí còn ghét Tần Như Yên, dần dà lâu về sau, tìm hiểu càng nhiều về Tần Như Yên hắn mới nhận ra nàng chỉ là một nữ tử thông minh bướng bỉnh nhưng lại ngây thơ, nàng giống như đóa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thánh khiết như tuyết, tất cả ô uế trên thế gian này đều không bị nhiễm vào nàng.
Trần Kình ngưỡng mộ nàng, chưa bao giờ có suy nghĩ bẩn thỉu với nàng, vậy nên khi phụ hoàng và mẫu hậu mai mối cho hắn, hắn ra sức phản đối, không muốn vấy bẩn tấm lòng tôn kính thuần khiết này.
Nhưng hắn không muốn vấy bẩn không chứng minh người khác thì không, danh tiếng của Tần Như Yên nổi khắp kinh thành, lúc ấy trong kinh thành có rất nhiều người muốn cưới nàng, nghe nói thánh thượng muốn phong nàng làm Thái tử phi đương nhiên sẽ có rất nhiều người thất vọng, người hiểu chuyện biết đó mà lui, nhưng còn có cả những người không hiểu chuyện.
Cháu trai của Thừa Minh Hầu gia sống phóng đãng quen, chuyện hắn thèm muốn Tần Như Yên từ lâu đã được cả kinh thành biết, hắn nhờ muội muội lừa Tần Như Yên ra ngoài, bỏ thuốc vào cốc nước của nàng, khi đang muốn làm chuyện bậy bạ thì vừa hay Trần Kình và bạn bè hẹn nhau đi chơi, đang ở ngoài cung thì có người báo chuyện này cho hắn biết, hắn tới nơi kịp thời nhưng tác dụng của thuốc đã bắt đầu phát tác, Tần Như Yên không còn tỉnh táo nhưng khi thấy hắn tới, nàng vẫn nhận ra hắn, khóc lóc gọi tên Trần Kình.
Trần Kình nhìn Tần Như Yên hoàn toàn khác với ngày thường, trong lòng nảy sinh một tình cảm không rõ, hắn hỏi nàng. "Nàng có bằng lòng không?"
Nàng nói bằng lòng thì hai người mới làm, đương nhiên hắn cũng đồng ý với hôn sự này, càng sợ mọi chuyện sẽ khiến danh tiếng của Tần Như Yên bị vấy bẩn nên nhanh chóng cưới nàng, cũng may là cưới sớm, tám tháng sau khi hai người thành thân, Tần Như Yên liền hạ sinh thái tử, có thể nói là sinh non để che giấu mọi người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm đầu tiên kết hôn, Trần Kình vẫn chưa chấp nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ với nàng, thêm nữa nàng đang có thai, hắn vẫn kính trọng nàng giống như sư tỷ, chỉ hỏi han ân cần hơn so với trước đây. Khi mang thai, lúc nàng không thoải mái, hắn sẽ xoa bóp giúp nàng, xem như là chuyện gần gũi nhất.
Sau này khi Trần Tự đầy tháng, Trần Kình mới được nếm mùi lại phải ăn chay một năm, năm này hắn dần chấp nhận Tần Như Yên đã trở thành thê tử của mình, tìm một ngày lành tháng tốt uống chút rượu, chủ động làm chuyện phòng the cùng nàng, mới đầu Tần Như Yên còn cảm thấy khó chịu nhưng cũng không cự tuyệt, Trần Kình thường thân thiết với nàng một chút, cho tới một hôm khi hắn tỉnh lại lúc nửa đêm, thấy Tần Như Yên đáng lý ra đang ngủ bên cạnh lại ngồi ngoài sập ở phòng ngoài khóc, hắn mới biết nàng không thích hắn, từ đó về sau không chủ động gần gũi với nàng nữa.
Nhưng hắn vẫn luôn cố gắng để Tần Như Yên chấp nhận mình, nhưng Tần Như Yên là một người rất biết tự kiềm chết, nàng ở vị trí nào thì sẽ làm chuyện như vậy, sống có nề nếp, không vướng bận cảm xúc cá nhân về bất cứ điều gì, kể cả khi đó là chuyện nàng không muốn, nàng vẫn có thể chấp nhận, điều này khiến Trần Kình không hiểu được suy nghĩ của nàng, dù thỉnh thoảng nàng có quan tâm tới hắn, hỏi han ân cần thì hắn cũng sẽ nghi ngờ liệu có phải vì bổn phận hoàng hậu của nàng hay không, hơn nữa sau này...
Trần Kình quay đầu đối diện với cặp mắt trước mặt dường như đang ẩn chứa chút tình cảm, khó có thể tin được có phải là vì sợ mất đi sự quan tâm của hắn hay không. Hắn nói. "Trẫm đã nói với nàng rồi, đa số các đôi phu thê trên thế gian này ở bên nhau không chỉ vì yêu nhau, dù khởi đầu của chúng ta không tốt đẹp nhưng điều đó cũng không ngăn cản được tình cảm sau này của trẫm đối với nàng. Nàng là hoàng hậu của trẫm, mãi mãi cũng là như vậy, vinh nhục cùng hường, không bao giờ xa nhau."
Tần Như Yên nhìn nàng, có vẻ cảm động. "Cẩn Nhi muội muội thì sao? Bệ hạ cam lòng để muội ấy chịu ủy khuất sao?"
Nhắc tới mẫu hậu, Trần Kình lộ vẻ khó xử, không biết phải nói thế nào.
Tần Như Yên đột nhiên nở nụ cười, nói. "Bệ hạ, thần thiếp sẽ hòa thuận với Cẩn Nhi muội muội, đối xử tốt với muội ấy, sẽ không để muội ấy cảm thấy khó chịu, cũng không khiến bệ hạ khó xử."
Trần Kình nhìn nụ cười của nàng, cảm xúc trong lòng chợt trào dâng, đột nhiên nghĩ mọi chuyện đều quên đi, quên hết đi.
Hắn nói. "Như Yên, nếu nàng không muốn, thật ra ta...có thể không để người tiến cung..."
Tần Như Yên lắc đầu, điềm đạm nói. "Sao có thể? Hậu cung của bệ hạ vắng vẻ, có thể thêm người mới, thần thiếp vui còn không kịp. Thần thiếp không có tài cán gì nên khiến con nối dõi của bệ hạ đơn bạc, vậy nên ta hy vọng Cẩn Nhi muội muội tới đây thì hậu cung sẽ náo nhiệt hơn một chút." Nói rồi, nàng nở nụ cười chân thành và nghiêm túc.
Lòng của Trần Kình lạnh đi, trong lòng có một loại cảm xúc bị kìm nén tới cực điểm. "Con nối dõi của trẫm đơn bạc sao có thể trách một mình nàng, là do trẫm không đủ cố gắng, cũng đã khuya rồi,để trẫm đưa hoàng hậu đi nghỉ ngơi." Dứt lời, Trầm Kình bỏ tấu chương đang phê dở, kéo Tần Như Yên tới tẩm điện.
Sang hôm sau, Trần Kình lấy long thể bất an làm lý do để tất cả các quan đại thần thượng triều sớm đều về hết, đế vương vốn luôn siêng năng hiếm khi lại lười biếng.
Sau một đêm nghỉ ngơi, tâm trạng của Trần Kình cải thiện hơn rất nhiều, dù sao cũng không phải thượng triều, hắn liền ôm Tần Như Yên đang nằm trong lòng mình, dù không nói gì cũng cảm thấy năm tháng bình yên.
Qua một lúc lâu, Tần Như Yên ngọ nguậy, ngẩng đầu lên nói. "Bệ hạ, thần thiếp có một thỉnh cầu quá đáng."
Trần Từ "Ừm?" một tiếng. "Có chuyện gì, cứ việc nói."
Tần Như Yên ngồi dậy, da thịt tựa ngọc lộ ra trước mặt hắn nhưng nhanh chóng bị nàng dùng áo mỏng che đi, nàng nhìn hắn, nói. "Bệ hạ, mấy hôm trước cha gửi thư cho thần thiếp, nhắc tới đệ đệ của thần thiếp. Bệ hạ cũng biết, đệ đệ của thần thiếp bất tài, tài trí nghèo nàn, mấy năm trước đã bỏ văn theo võ, nghe nói bây giờ cũng có chút thành tựu, bây giờ bệ hạ đang lúc dùng người, nếu nó có thể cống hiến chút sức mọn cho bệ hạ, dù canh giữ cổng thành, làm tên lính quèn thôi thần thiếp và cha cũng hài lòng rồi."
Trần Kình im lặng một lúc mới hỏi. "Sư thầy của nó là ai?"
Tần Như Yên trả lời. "Tướng quân Chấn Uy."
Tướng quân Chấn Uy từng là thống lĩnh Vũ Lâm Vệ, tuổi tác cao nên sớm đã không nhận học trò, thế mà lại nhận con trai của Tần thái sư.
Ánh mắt Trần Kình lưu lại trên mặt Tần Như Yên một lát, đứng lên nói. "Nếu đã là trò của Tả giám sư ở Vũ Lâm thì tới Vũ Lâm Vệ rèn luyện đi, hoàng hậu cảm thấy thế nào?"
Tần Như Yên nói. "Tất cả do bệ hạ quyết định." Dứt lời, nàng đứng dậy mặc y phục giúp hắn, hai người đều không nói gì.
Khi Phó Uyên từ trong cung trở về, Trần Chiêu phu phụ đang ăn cơm cùng con cháu, cả nhà thấy hắn về sớm như vậy không khỏi lấy làm lạ, hỏi. "Lâm triều nhanh vậy đã kết thúc?"
Phó Uyên lắc đầu. "Thân thể bệ hạ không khỏe nên hôm nay bế triều."
Triệu Chân nghe vậy để đũa xuống. "Tục Hoa ngã bệnh? Hôm qua chẳng phải đang còn khỏe mạnh hay sao, chẳng lẽ là đi chơi mệt quá?"
Trần Chiêu không đồng ý với suy nghĩ của nàng, mặc dù con trai không thông minh như lại biết chịu khó, có chút bệnh nhẹ cũng sẽ kiên trì lâm triều, không dám lơ là. "Có lẽ la bị bệnh thật, Ngư Nhi, nếu hôm nay con rảnh rỗi thì tiến cung thăm nó đi, xem bệnh nó có nặng hay không, nếu nặng thì ở lại chăm sóc nó vài hôm."
Trần Du nghe vậy liền gật đầu. "Lát nữa con gái sẽ tiến cung."
Trần Du ăn xong bữa sáng liền tiến cung, Triệu Chân chờ tin nên tạm thời không về Phủ Quốc công, cùng kiểm tra bài vở của cháu ngoại với Trần Chiêu, nhìn cháu ngoại vừa đứng tấn vừa đọc thuộc lòng, trong lòng nàng tràn đầy cảm thông nhưng cũng không định giúp nó.
Đường đời phải tự mình gánh vác!
Dù có Triệu Chân ở đây nhưng Trần Chiêu vừa xem sổ vừa nghe cháu trai đọc thuộc lòng, chàng vừa đánh dấu vào sổ vừa nói. "Câu cuối cùng có đúng không? Đọc lại lần nữa."
Phó Doãn Hành nghĩ ngợi một lát, lật qua xem lại, quả nhiên là đọc sai.
Triệu Chân chọc eo Trần Chiêu. "Chàng làm sao có thể làm hai việc cùng một lúc như vậy?"
Trần Chiêu trả lời. "Trời sinh."
Suýt chút nữa Triệu Chân đã đánh chàng.
Lúc này, quản gia tới báo. "Triệu tiểu thư, Thẩm tướng quân tới đón ngài hồi phủ."
Triệu Chân nghe vậy ngẩn ra, sao Thẩm Kiệt lại tới đón nàng? Không phải nàng nói sẽ tự mình về sao? Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng?