Sau một hơi chạy đến thục mạng, Liễu Giai Giai mới dừng lại nghỉ chân, tay phải dựa vào một gốc cây cổ thụ gần đó, tay trái không ngừng lau mồ hôi
Phỏng chừng nàng chạy đến đây rồi thi "Ma Nữ" hẳn sẽ không đuổi theo đâu ha?
Tự an ủi chính mình vài câu, nàng vô thức ngẩng đầu lên.
Oa!! Nàng đã xuống núi từ khi nào vậy nha?
Không sai, trước mắt nàng chính là 'Kinh Thành của Đảo Sương Mù'.
Phải nói là Liễu Giai Giai rất hào hứng. Đã lâu rồi nàng không được thấy nhiều người, ồn ào đến như vậy.
Liễu Giai Giai đi xuống bậc thềm, hiếu kì nhìn xung quanh, không khỏi than thở một tiếng
Ánh nắng mặt trời chói chang rải khắp nơi, đường xá thì đông đúc toàn người là người. Nha, còn có cả quán ăn nữa!
Liễu Giai Giai cười rạng rỡ, hứng phấn chộp lấy một cái bánh bao bên cạnh, không quên hỏi giá tiền
"Này! Cái này bao nhiêu a?"
Ông chủ quán 'Bánh Bao' đang buôn chuyện, nghe nàng hỏi thì quay lại nhìn nàng một cái, khinh thường đáp
"Một tên ăn mày như ngươi làm gì có tiền mà mua? Xùy xùy, cút đi! Đừng làm cho ta mới sáng ra mở cửa mà đã gặp xui xẻo"
Liễu Giai Giai tay cầm bánh đơ ra một hồi, sau đó giận dữ nhìn chằm chằm ông ta
"Ngươi..!"
"Tránh đường, tránh đường!!"
Chưa kịp để nàng nói hết, một giọng nói mạnh mẽ vang lên. Hình như là quan binh nha?!
Phía sau nàng đột nhiên lù lù xuất hiện một đám người, chẳng nể nang gì đẩy nàng ngã chổng vó một cái sau đó tiếp tục rao hô như bán hàng rong.
Liễu Giai Giai căm tức đứng lên phủi áo quần, miệng lẩm bẩm
"A! Thật là vô liêm sỉ. Chẳng nhẽ mắt các người để trang trí nha? Ta đứng ở đây mà cũng không thấy!!"
Quan binh cái con mẹ nó! Nãi nãi nàng phi a!! Phi, phi ,phi!!
Phía sau hàng quan binh là một cỗ kiệu tao nhã, hoành tráng mà thong dong thản nhiên lắc lư đi qua mắt mọi người.
"Tránh ra! Ngươi không thấy đường hay sao? Dám cản kiệu của Tuyết Tinh công chúa??!"
Phi! Tuyết cái gì .. a? Là công chúa nha ~ oa oa, có thể nào là một mỹ nữ chăng, hê hê, cũng có thể lắm nha.
Liễu Giai Giai xoay người nhìn về phía sau xem người nào 'mới sáng ra mà đã gặp xui xẻo'
Giữa đường là một cậu nhóc đang lúng túng không biết làm sao, chỉ biết dập đầu van lạy
"X...xin đại nhân tha mạng!Tại hạ có mắt như mù, không cẩn thận chắn kiệu của Tuyết Tinh công chúa....Xin đại nhân tha mạng..."
Tên quan binh kia thấy vậy hừ lạnh một tiếng
"Người đâu! Lôi tiểu tử này đi!!"
Liễu Giai Giai nhìu mày nhìn một cảnh trước mắt, thở dài trong lòng, quả nhiên là thời phong kiến a... Không có quyền bình đẳng gì cả!!
Giữa lúc tình thế đang giằng co thì trong kiệu truyền ra một tiếng nói lanh lảnh
"Thả hắn đi"
Tên quan binh kia thấy thế , sững sờ một lúc vội cung kính tuân mệnh thả cậu nhóc kia đi.
A~ Tuyết Tinh công chúa ... Quả là một người bao dung, nàng thích rồi nha.
Liễu Giai Giai vừa ngẫm nghĩ vừa cười nham hiểm xoa xoa cằm, bộ dáng không sai một tên cẩu tặc là bao.....