Đảo Sương Mù vốn là một vùng lạnh lẽo với những đợt sương dày đặc bất thường
Tại thời điểm màn đêm bao trùm lên tất cả lại khiến cảnh vật, không khí ở đây thập phần quỷ dị
Từ lúc mặt trời buông xuôi tất cả để đắm chìm trong đêm tối tăm thì các khách điếm, nhà cửa hay những tửu lâu thuộc chủ quyền của Nhân Giới đã tắt ngóm đèn tự bao giờ, xung quanh chỉ còn lại một màn sương mờ mờ ảo ảo hòa nhập cùng bóng đêm sâu thẳm...
Liễu Giai Giai hiện tại đang vô cùng cảm thán những người đã tìm ra chỗ ẩn náu cho cả đoàn.
Vâng. Thật bực con mẹ nó mình! Tại sao số phận nàng khi nào cũng gắn liền với những thứ ...
Thôi, nói nhiều làm gì? Cũng chẳng thay đổi được sự thật là nàng đang khổ cực Chui-Vào-Hố-Rác a...
Nơi nàng đang đứng là một khu ổ chuột bỏ hoang, anh em bọn nàng phải tự tìm chỗ ẩn thân nha.
Quay đầu sang phải vô tình thấy được Tiểu Cường đang hì hà hì hục chui đào hố để chui lọt người ...
Quay sang trái lại thấy Tô Văn cũng tích cực đào hố...
Quay đầu lại thì thấy Tiểu Nhã đang thành thạo đào hố tiếp, nàng và Tiểu Nhã là hai nữ nhi duy nhất ở đây, tuy rằng mọi người đều nghĩ nàng là nam nhân.
Xung quanh toàn là rác thối, thối tới mức nàng nghĩ mình mới bước vào đây có hai phút thì cả người lập tức 'lây' mùi 'ngũ hương' của nó.
Con bà nó!
Liễu Giai Giai lệ rơi đầy mặt vô lực đứng chôn chân xuống đất, bụng định sẽ đào hố cùng mọi người thì lại nghe thấy Tiểu Nhã gọi nàng
"Giai Sư Huynh! Lại đây, muội đào xong rồi nè. Vừa đủ chỗ cho hai ta đó!"
Tiểu Nhã híp mí cười nói. Nàng ta cũng không đẹp tới mức nghiêng thành nghiêng nước nhưng rất thanh tú.
Vì là nữ nhi 'duy nhất' nên nàng ta rất được lòng bọn huynh đệ. Liễu Giai Giai chỉ cảm thấy có hàng chục đôi mắt như muốn giết người nhắm vào nàng...
"A..Không cần.."
Nếu như ánh mắt có thể giết chết được người thì bây giờ Liễu Giai Giai đã chết không toàn thây rồi.. Vậy, từ chối là biện pháp tốt nhất?!
Nhưng Tiểu Nhã lại không nghĩ vậy, nàng ta tưởng Liễu Giai Giai không hiểu nên càng hô to hơn, bất đắc dĩ, nàng phải lượn qua chỗ đó thôi.
"Aii..Ta hô to như vậy huynh còn không nghe, nào nào, vào đây!"
Tiểu Nhã phụng phịu một lát rồi cầm tay nàng dắt vào " Đây nha~! Ở đây là cái hố rất rộng muội đã để từ trước, còn đây là tấm vải rất dày dùng để che miệng hố lại, còn nữa nha, huynh phải trét càng nhiều rác lên người mới có thể tránh khỏi 'mũi cẩu' của bọn Yêu Ma"
Nghe nàng ta nói vậy, Liễu Giai Giai lập tức cầm rác lên chà quanh người rồi hỏi "Thế này được chưa?"
Tiểu Nhã che miệng cười khúch khích "Được, được rồi. Này, huynh ngồi xuống đi"
Nàng 'Ân' một tiếng rồi ngồi xuống, không khí ở đây rất ngột ngạt và khó chịu, nhưng có lẽ do quen rồi nên bọn Tô Văn vẫn không có ảnh hưởng gì.
"Sao vậy? Khó chịu a?"
Như nhìn thấu ý nghĩ của nàng, Tiểu Nhã thân thiết hỏi
Liễu Giai Giai gật gật đầu thì thấy nàng ta từ bố vải phía sau lưng lấy ra một bọc giấy đưa cho nàng
"Cái gì đây?"
Liễu Giai Giai khó hiểu hỏi
"Đây là thảo dược ở quê muội, có mùi hương rất thơm. Huynh ngửi sẽ thấy dễ chịu hơn"
Tiểu Nhã vừa cười vừa giải thích
Liễu Giai Giai bỗng nhiên có hảo cảm tốt với cô gái này nên không khách khí mà nhận lấy bọc giấy
"Cảm ơn muội"
"Không có gì, huynh cứ giữ lấy mà dùng."
Sau đó nàng và Tiểu Nhã trò chuyện thêm đôi câu nữa thì phía bên ngoài có tiếng ám hiệu
Liễu Giai Giai đang định hỏi thì Tiểu Nhã mím môi nghiêm túc nói
"Suỵt! Bọn chúng tới rồi a.."
Ặc!
Chết nàng rồi...
Liễu Giai Giai nàng sợ nhất là Yêu Ma a...