Đế Hậu Khuynh Thành


Kì thực Liễu Giai Giai thật không muốn bước vào, vì nàng có một cảm giác như nếu bước qua cánh cổng, nàng phải chấp nhận rằng mình sẽ tiếp tục đi trên con đường này.
Tuy là lúc ở với sư phụ nàng cũng có suy nghĩ về vấn đề này như
"Thành phố lại có ma a...., còn cái gì mà tiên với chả yêu thế này...."
Lại còn có kế sách ... "Các ngươi có phép thuật ?! Ta cũng có a.." sau đó lấy ra cái bánh bao ...
....
Hít sâu một cái, Liễu Giai Giai vừa định bước vào trong thì nghe thấy tiếng ồn ào
"Giai Giai!"
Tư Đồ Cung Hinh kêu to, theo sau nàng là một vài người cầm đuốc sáng.
"Cung Hinh? Như thế nào ngươi lại ra đây?"
"Ta là lo cho ngươi, muốn ra ngoài trợ giúp, ngay cả thanh niên làng cũng muốn hỗ trợ ngươi. Nhưng xem ra, mọi việc đã giải quyết xong ?"
Nàng ta thở hắt vài cái, mỉm cười nói
"Uh. Tiểu Nhã đâu?"
Liễu Giai Giai hỏi
"Ta theo lệnh ngươi đưa nàng vào làng rồi, chắc có lẽ giờ đang ngồi lo lắng đấy"
Tư Đồ Cung Hinh nói xong liền bật cười

Liễu Giai Giai giãn lông mày ra một ít, Trước đây nàng còn hoài nghi nàng ta nhưng bây giờ thì cũng giảm đi đáng kể.
"Ngươi không sao chứ?"
Một người hỏi
"Ta không sao..."
"A? Liễu Giai, ngươi chảy máu kìa?"
Tư Đồ Cung Hinh đang cười bỗng nhiên hét lên
Giờ nàng mới để ý, móng tay Tiêu Nguyệt quả thực sắc bén như đao kiếm, một nhát cắm xuống khiến vai nàng không còn sức lực, máu chảy như suối...
Nàng cười gượng vài tiếng sau đó nói
"Không sao, chỉ cần băng bó lại thôi"
"Nhanh về làng đi, để ta giúp ngươi"
Người cầm đuốc ban nãy cất giọng, nàng chưa kịp trả lời thì đã bị vác lên người hắn như một cái bao tải
Vì chưa kịp thích ứng với cái vai thô kệch của hắn nên Liễu Giai Giai uốn éo người vài cái, tự tìm chỗ nằm cho thoải mái. Nói thật thì lần đầu tiên nàng bị người khác vác lên, mà còn là nam nhi... Nói không ngại là giả nhưng nàng thật sự mệt quá rồi, hơi đâu mà để ý nữa.
Tư Đồ Cung Hinh nheo mắt nhìn hắn vác Liễu Giai Giai, im lặng theo họ trở về làng
***
Một cơn đau nhức ập tới khiến nàng chưa kịp thích ứng, nhất thời há miệng thở dốc.
"Cố lên, một chút nữa thôi"
Người nào đang nói vậy ?? Nàng đúng là sắp chết đến nơi, làm gì thì nhanh lên một chút đi
Cuối cùng cơn đau cũng dừng lại, Liễu Giai Giai cảm thấy toàn thân rã rời, chập chạm mở mắt nhìn xung quanh
Đập vào mắt nàng là một căn phòng cũ, đồ đạc ít ỏi, toàn mùi thuốc.
Khẽ cử động vài cái, thấy thân thể không có gì bất thường nàng mới an tâm thở phào.
"Nằm yên"
Chợt một giọng nói khàn đặc vang lên làm Liễu Giai Giai giật thót tim, vội vàng ngẩng đầu lên thì thấy một ông lão đang nhàn nhã uống trà, mắt nhắm nhưng vẫn biết là nàng đang động đậy? Ông ta xem ra đã ngồi đây từ lâu vậy mà nàng không hề hay biết? Hảo, người này chắc chắn là một cao thủ
"Vết thương của ngươi còn chưa lành, ngoan ngoãn dưỡng thương đi"
Ông ta nhấp một ngụm trà, mắt vẫn nhắm nói
Liễu Giai Giai im lặng, hồi lâu mới nghe ông ta nói tiếp
"Sao lại phẫn nam trang?"
Nàng tựa hồ không mấy kinh ngạc, nếu đây là cao thủ thì sẽ nhận ra nàng là con gái, dĩ nhiên nếu như bắt mạch liền nhận ra ngay cho dù nàng có ăn thuốc của Hồng lão đi chăng nữa, kiêm việc nếu như chữa thương cho nàng thì phải băng bó ngang vai, lộ ra phần dưới nhô lên thì không có gì là lạ.

"Bất tiện."
Nàng phun ra hai chữ tiết kiệm
"Dược thảo ngươi ăn chỉ có ở Núi Sương Mù... Nhưng người điều chế ra dược cũng không phải hạng nhẹ, theo ta biết thì Lục Giới chỉ có hai người biết công thức. Một là thần y - San Viên, hai là Mạc Kì Hàn (*)"
(*) Mạc Kì Hàn: Tên thật của Hồng Lão
Liễu Giai Giai nhíu mày, xem ra người này cũng hiểu biết rất nhiều, đây là chuyện bí mật của sư phụ.
"Ngươi... được Mạc Kì Hàn cứu sao?"
Ông lão tựa hồ không quan tâm sắc mặt của nàng, lại hỏi tiếp
"Đúng. Nhưng sao ngươi biết?"
"Theo ta biết thì San Viên sẽ không thể nào ra tay cứu người, trừ khi người đó là tộc Minh Giới, Ma Giới. Bởi vì nàng ta là hợp thể của hai tộc ấy. Nhưng ngươi lại là Nhân Giới"
Liễu Giai Giai không nói gì thêm, nhưng nàng biết, ông ta còn điều muốn hỏi
"Ngươi là đệ tử của hắn?"
Nàng vẫn không đáp trả, chỉ yên lặng nhìn ông ta. Rút cục, ông lão cũng mở mắt, tay cầm chén trà bỏ xuống bàn, hướng nàng nói
"Ta là trưởng làng Phượng Loan - Phượng Kì Lân, năm mươi năm trước, ta và sư phụ ngươi là bạn bè, ta được hắn cứu trong một lần bị thương, đến giờ vẫn chưa có cơ hội đáp trả. Nghe nói hắn bị mắc kẹt ở trên núi, nhưng núi có kết giới, hơn nữa lúc đó ta không có võ công, không thể phá. Ta cũng không biết phải làm sao để giúp hắn, nếu như ngươi là đệ tử của hắn nhất định là muốn tìm đường trở về Tiên Giới?"
"Ông sẽ chỉ sao?"
Mặc dù bán tín bán nghi nhưng nàng vẫn hỏi
"Ta sẽ trợ giúp hết khả năng"
Phượng Kì Lân nghiêm túc đáp
"Trước khi bị truy đuổi, Mạc Kì Hàn có đưa cho ta cái này"
Nói xong liền lấy ra một bội ngọc màu hồng phấn
Nếu như trên đó có mùi của Hồng Lão thì...

Tức thì, Liễu Giai Giai gọi nhỏ "Tiêu Nguyệt"
Tiêu Nguyệt vốn là đang tu luyện lấy lại sức, nghe nàng gọi thì lập tức chui ra
Phượng Kì Lân thấy Tiêu Nguyệt cũng không có gì thay đổi, vẫn thản nhiên như trước, đưa bội ngọc cho Tiêu Nguyệt
Nàng ta ngửi vài cái rồi hướng Liễu Giai Giai nói
"Chủ tử, có mùi của Hồng Lão, ban nãy, ta đã được Tiểu Huyết cho ngửi hết các vật quan trọng mà chủ tử đã chạm qua rồi. Ta cũng ngửi thấy mùi này"
Liễu Giai Giai mím môi gật đầu, lại nói
"Được rồi. ngươi lui đi"
Dứt lời, Tiêu Nguyệt liền biến mất
Về phần Liễu Giai Giai thì thở phào nhẹ nhõm, nàng đúng là mong chờ kết quả này
"Nếu ngươi là bạn của sư phụ ta thì sẽ giúp ta, con đường đến Tiên Giới ngắn nhất là ở đâu?"
"Nếu như là đường ngắn nhất thì chỉ có thể đi theo hướng Nam, tức là đường thủy. Sẽ có một con sông nối giữa Tiên Giới và đảo Sương Mù."
Phượng Kì Lân nói "Nhưng bất quá, giờ ngươi không thể đi được. Nếu cử động mạnh thì vết thương sẽ bị rách, nên nghỉ ngơi thêm một hai ngày nữa rồi hẵng đi"
"Vậy xin làm phiền trưởng làng rồi"
Liễu Giai Giai nói cảm tạ một câu xong lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, Phượng Kì Lân thấy thế thì nhàn nhã cáo từ.
Khi Phượng Kì Lân đi rồi, Liễu Giai Giai mới nhắm mắt ngủ ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận