Đế Hậu

Chử Chỉ Linh nghĩ nhiều rồi ngủ thiếp đi, nàng mơ, mơ thấy nàng trở lại Chử gia vào ngày bị tịch thu kia, không hề có tin tức truyền đến, cha thông đồng với địch phản quốc, sắp bị trảm, rõ ràng trước đó một ngày cha vẫn vào cung điều tra sự tình Hoàng thượng bị ám sát, chỉ chớp mắt lại biến thành cha có tội.

Rồi lại vài đạo thánh chỉ đưa xuống Chử gia, mọi người trên dưới Chử gia bị biếm thành tiện dân, nam tử Chử gia sung quân, nữ tử Chử gia sung kỹ, Chử Thừa tướng tội ác tày trời, bị trảm ngay trong ngày hôm đó, Chử phu nhân chính là Phạm thị, được Phạm gia bảo hộ, gả vào Chử gia, mặc dù có thể trốn tội chết, nhưng vẫn bị biếm thành tiện dân, sau khi Chử Thừa tướng hỏi trảm, có thể tiếp tục quay về nhà họ Phạm, nhưng không được ở lại Hằng An Thành.

Không lâu sau quan binh đã đến, Chử phu nhân Phạm thị bảo Chử Chỉ Linh đi tìm đệ đệ, nàng tới ngoại viện đụng phải quan binh đang tiến đến, cơ hội tìm người cầu cứu cũng không có, Chử Chỉ Linh bị bắt, quan binh đến nhà chính đẩy cửa ra, Chử Chỉ Linh tận mắt thấy hình ảnh nương thắt cổ tự sát.

Một khắc trước còn ôn nhu xoa đầu mình, nói mình không phải lo lắng cho mẫu thân, bây giờ lại biến thành cái xác lạnh băng, không tiếng động treo trên tấm khăn trắng, Chử Chỉ Linh ngơ ngác nhìn, đệ đệ Chử Tư Viễn ở sau lưng kêu to, nàng quay đầu lại, chỉ thấy đệ đệ bị một quan binh hung hăng nện một cái vào bụng, đau khom lưng quỳ gối trên mặt đất.

"Dừng tay! Các ngươi muốn làm gì?" Chử Chỉ Linh muốn tránh khỏi ràng buộc, hai quan binh gắt gao bắt lấy tay nàng không cho nàng trốn thoát, Chử Chỉ Linh giận trừng mắt nhìn những người này, "Ngươi phụng mệnh đến bắt người, sao có thể sử dụng tư hình!"

"Các ngươi đều là tù nhân còn ngạo mạn như vậy, không hổ là người phủ Thừa tướng." Quan binh kia thậm chí còn giơ tay muốn sờ mặt Chử Chỉ Linh, nàng hung hăng nhìn hắn, "Kể cả là tù nhân, cũng không chấp nhận ngươi làm bậy, vận dụng tư hình sẽ phán tội gì ngươi hẳn là rất rõ ràng."

Kể cả là trọng tội, nàng hiện tại vẫn được chọn làm Hoàng hậu, há lại dung túng những người này làm bậy, bất kính với nàng, cũng chính là bất kính với Hoàng Gia.

Bị khí thế của nàng làm cho kinh sợ, tên quan binh kia chỉ nắm chặt nàng, cũng không làm khó tỷ đệ hai người, chỉ là hai tỷ đệ Chử gia nhìn mẫu thân bị hai quan binh đem xuống nằm trên mặt đất, trong mắt hai người đều là nước mắt.

Trượng phu đã chết, nhi nữ bị biếm, vì nhi tử người làm mẹ sao có thể sống một mình, Chử phu nhân Phạm thị lấy phương thức cương liệt như vậy để kết thúc mạng sống của chính mình. Bị mang ra khỏi Chử gia, Chử Chỉ Linh cùng Chử Tư Viễn bị tách ra rồi nhốt lại.

Từ đó tới ba ngày sau, Chử Chỉ Linh bị nhốt một mình trong lao, không được nhìn thấy đệ đệ, cũng không được thấy những người khác của Chử gia, nàng chỉ từ trong miệng của quan binh canh gác nhà tù nghe được tin tức cha bị hỏi trảm.

Chử Chỉ Linh biết đó là mơ, nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại, nàng vòng đi vòng lại trong giấc mộng này, mơ thấy nương thắt cổ tự sát, mơ thấy cha bị chém đầu trước dân chúng.

Chử gia không còn, người của Chử gia chết, sung quân sung kỹ, Chử Chỉ Linh cuối cùng cũng tỉnh lại trong cảnh tượng đệ đệ bị người hành hạ tới chết, con mắt trừng lớn nhìn nóc giường, hô hấp khó khăn.

Ra một thân mồ hôi, Chử Chỉ Linh lại cảm thấy cả người rét run, nàng ngơ ngẩn nhìn tấm lụa xinh đẹp trên đầu giường, trên mặt không rõ là mồ hôi hay nước mắt.

Lúc này trời vẫn còn chưa sáng hoàn toàn.

Không biết sau bao lâu, hô hấp của nàng mới dần dần bình phục lại, bên trên giường nằm có động tĩnh, Hoàng thượng đi đến, Chử Chỉ Linh kéo màn trướng ra che chắn, Thư Quý Thanh đưa lưng về phía nàng mặc y phục.

Chử Chỉ Linh khoác một kiện quần áo xuống giường đi theo, đến cái giá bên cạnh, ngăn tay hắn duỗi ra muốn lấy áo choàng, tự nhiên khoác lên người hắn, chờ hắn xoay người, thay hắn cài nút thắt.

Thư Quý Thanh nhìn nàng cài từng cái từng cái nút thắt xong, lại lấy ra đai lưng thay hắn buộc lên, trong giọng nói không biết có ý vị gì, "Vẫn là ngươi suy xét chu toàn."

Thư Quý Thanh từ hôm qua tới giờ, trong lòng vẫn ẩn ẩn lộ ra một chút quái dị, cảm thấy người trước mắt, cũng không giống Thi Mạt Doanh hắn biết rõ, giơ tay nhấc chân, đều là bộ dáng Chỉ Linh mới có.

"Đây là thần thiếp nên làm." Chử Chỉ Linh không ngẩng đầu, duỗi tay vuốt phẳng nếp gấp trên đầu vai hắn, mở miệng cho cung nhân đang chờ ngoài cửa tiến vào, giảm bớt thời gian tiếp xúc chính diện với hắn, che dấu sự khó chống đỡ thêm nữa của mình.

Thay y phục trang điểm, Chử Chỉ Linh phải tốn thời gian hơn hắn rất nhiều, Thư Quý Thanh đi tới ngoại điện, bên này ở trong phòng, Chử Chỉ Linh ngồi trên bàn trang điểm, ghé mắt có thể nhìn thấy một ma ma tiến vào, trong tay bưng một cái tráp, đem mảnh lụa trắng dính máu trên giường đặt lên tráp, khom lưng với nàng, rồi đi ra ngoài.

Trong gương đồng người được trang điểm thập phần hoa lệ, bộ dạng giảo hảo, trang sức tinh xảo, hơn nữa ánh mắt hơi nhìn lên kia, chính là Thi gia Đại tiểu thư thật.

Muốn học làm Thi Mạt Doanh cũng không khó, nàng ấy nói không sai, các nàng là tỷ muội mười mấy năm, không ai quen thuộc nhất cử nhất động của đối phương hơn các nàng, ngày đó đối với Chử Chỉ Linh cũng chỉ là sự tình hạ bút thành văn(*), nhưng khó nhất, là thời điểm nàng cùng hắn đối mặt, nàng có thể diễn trước mặt người khác, nhưng đối với hắn lại không làm được.

(*) Hạ bút thành văn: chỉ sự dễ dàng

Nhìn gương đồng lần cuối rồi phải đội mũ Kim Phượng lên, Chử Chỉ Linh nhíu mày, cung nữ phía sau dừng tay lại không dám tiếp tục, Chử Chỉ Linh cuối cùng cũng phất tay, mũ Phượng mới được đội lên, sau đó mặc áo choàng, buộc lên đai lưng, Chử Chỉ Linh nhìn gương dạo qua một vòng, cả người toát ra vẻ kiêu ngạo.

Tới ngoài điện, đơn giản dùng qua đồ ăn sáng, Thư Quý Thanh mang theo nàng tới tẩm cung Thái hậu nương nương thỉnh an.

Một đường ngồi trên kiệu, hai người cũng không nói gì nhiều, sau khi tới Duyên Thọ Cung, Chử Chỉ Linh theo hắn đi vào, Thái hậu nương nương chờ bọn họ đã lâu, nhìn thấy bọn họ tới, cười thập phần thân thiết, "Ngồi đi."

Sau khi hành lễ ngồi xuống, Thái hậu nhìn phu thê hai người, càng nhìn càng vừa lòng, bà tuy không phải mẹ đẻ của Hoàng thượng, nhưng cũng nuôi dưỡng hắn hơn mười năm, Hoàng hậu hiện giờ là nữ nhi của biểu đệ mình, liền càng thân cận thêm, Hoàng đế thế nào có thể chung tình với một nữ tử, nha đầu Chử gia kia, lúc trước nếu không phải Hoàng thượng quyết tâm, bà thế nào cũng sẽ không đáp ứng, hiện giờ như vậy mới tốt.

Chử Chỉ Linh thấy Thái hậu ấm áp nhìn nàng, cũng không cảm kích.

"Năm nay cũng không cần tuyển tú, người được chọn vào cung đã sớm được định ra, phu thê hai người các ngươi ở chung mấy tháng, chờ Mạt Doanh quen cung vụ rồi cho các nàng tiến cung, cũng không thể tiếp tục kéo dài." Thái hậu nói tới chính là việc các phi tần vào cung, vào sau mấy tháng so vơi Chử Chỉ Linh, đó là để Hoàng thượng Hoàng hậu bồi dưỡng cảm tình, sau đó là vấn đề con nối dõi.

Chử Chỉ Linh ngoan ngoãn đồng ý, rời Duyên Thọ Cung đi tế bái tổ tiên, đã có tư quan chờ ở bên kia, sau khi tế bái sẽ nhập tên Hoàng hậu vào Hoàng Gia...

Qua một hồi lâu, trở lại Phượng Dương Cung đã là giữa trưa, Hoàng thượng không tới đây cùng nàng, có việc phải trở về Cảnh Điện Cung.

Sau khi thay một bộ cung trang nhẹ nhàng, đi theo sau có cung nữ xách theo cơm trưa tiến vào, Chử Chỉ Linh đi đến ngoại điện, nhìn thoáng qua ma ma canh giữ ở cửa, "Hà ma ma, sau một nén nhang, triệu tập cung nhân Phượng Dương Cung tới đây." Thi gia cho nàng những người nào làm của hồi môn, nàng còn không nhận ra hết.

Chử Chỉ Linh ăn qua cơm trưa rồi đi đến ngoài phòng, tất cả mọi người đến đông đủ, tháng tư sau giờ ngọ ngày vẫn còn dài, Chử Chỉ Linh đứng ở cửa, nhìn chung quanh một vòng, Thi gia không cho nàng mang theo nhiều người, cũng là sợ bí mật nhiều người biết thì khó giữ, ngay cả bà vú của Thi Mạt Doanh cũng không mang theo.

Thi gia tiến cung có hai ma ma và bốn cung nữ, trong Phượng Dương Cung có hai ma ma tám cung nữ, cộng thêm những người quét dọn, tổng cộng Phượng Dương Cung có hai mươi mốt người.

Nhiều người như vậy, trừ sáu người, Chử Chỉ Linh không biết những người còn lại có thể tin hay không, bên trong cung cũng không có người của nàng, với nàng mà nói, hiện giờ quan trọng nhất, chính là phải lưu lại những người có thể tin tưởng bên người, ít nhất là người của nàng.

Chử Chỉ Linh đứng đó đánh giá những người này trong chốc lát mới mở miệng, ngữ khí cũng không hoà nhã, "Trong cung nhiều quy củ, trong Phượng Dương Cung quy củ càng nhiều, các ngươi vào cung lâu ngày, chuyện gì nên nói, chuyện gì nên làm chính mình phải rõ ràng, người của cung nào làm việc không quy củ đều có thể tha thứ, riêng Phượng Dương Cung không được."

Tất cả cung nhân quỳ xuống nghe lệnh, về chuyện trong Phượng Dương Cung, Chử Chỉ Linh giao cho hai ma ma cùng xử lý, một người từ Thi gia tới, một người là người trong cung.

Sau đó trở về nội điện, đêm qua ngủ trễ, lại gặp ác mộng, Chử Chỉ Linh mệt mỏi, vừa nằm xuống không lâu đã ngủ, tỉnh lại lần thứ hai, đã là chạng vạng...

Tới bữa tối Hoàng thượng đến, cùng nàng dùng bữa, những ngày này đều như vậy, sau đó hai người tản bộ ở trong hoa viên nửa canh giờ, Thư Quý Thanh dựa vào rất gần nàng, mỗi bước một gần, Chử Chỉ Linh cảm thấy thân mình căng thẳng thêm vài phần.

Nhóm cung nhân đứng ở rất xa, cho nên Thư Quý Thanh tự tại hơn rất nhiều, lúc này là tháng tư, vừa lúc hoa mẫu đơn trong hoa viên nở, Thư Quý Thanh cùng nàng đi vào đình, bốn phía xung quanh đình đều nở rộ hoa mẫu đơn.

Trong giọng nói của hắn có một tia hoài niệm, "Trẫm còn nhớ rõ thời điểm năm đó lần đầu tiên nhìn thấy nàng, khi đó nàng mới sáu tuổi, chính là ở trong những bụi hoa mẫu đơn này, nàng đứng ở giữa, đáng yêu hơn cả những bông hoa ngày đó."

Tình nhân trong mắt đối phương luôn là tốt nhất, trong mắt Thư Quý Thanh, tất cả những chuyện trong quá khứ đó, hiện nay đều là những hồi ức trân quý của hắn.

"Hoàng thượng còn nhớ rõ tuy đã rất lâu." Chử Chỉ Linh không nhìn hắn, mà là ngắm những bông hoa kia, màu đỏ, hồng nhạt, màu trắng, nàng thực sự yêu tha thiết những bông hoa này, trong phủ Thừa tướng, cha đã từng vì nàng mà để một cái vườn trồng những loài hoa nàng thích.

"Trẫm sẽ không quên, sợ là cả đời này đều sẽ không quên." Thư Quý Thanh than một tiếng.

Một tiếng thở dài này vào trong lòng nàng, lòng nàng khắc chế bình tĩnh không gợn sóng lại rơi xuống một giọt nước, nổi lên gợn sóng.

Mấy ngày nay tiến cung nàng thường suy nghĩ, có nên nói cho hắn không, nàng không có người có thể tin tưởng, hiện tại không cách nào đi tra, không cách nào tìm được đệ đệ, nhưng nàng có thể tin tưởng hắn.

Nhưng ý nghĩ như vậy càng mãnh liệt, lại càng cảm thấy bất an, đúng rồi, nàng biết bọn họ chung tình với nhau, nhưng nàng không biết được sau khi nàng nói hắn sẽ phản ứng như thế nào, chứng cứ cha thông đồng với địch phản quốc vô cùng xác thực, trừ nàng ra, còn có ai vững chắc tin tưởng cha oan uổng như nàng, chính là suýt chút nữa bởi vậy mà bỏ mạng.

Thư Quý Thanh thấy nàng không nói lời nào, quay đầu nhìn nàng, thấy sườn mặt nàng biểu tình ngưng trọng, mượn cớ hỏi nàng, "Ngươi nói, nàng có hận trẫm hay không?"

Chử Chỉ Linh ngẩn ra, "Hoàng thượng sao lại hỏi như vậy?"

"Trẫm bị thương hôn mê, đúng lúc không thể giữ được Chử gia, nếu trẫm tỉnh lại sớm một chút, sự tình sẽ không như vậy, là trẫm sai." Đăng cơ lúc còn nhỏ, lại ôm quyền lớn, hiện giờ trong triều những đại thần đó cậy già lên mặt, không chịu uỷ quyền, với hắn mà nói, không phải loạn trong giặc ngoài thì là gì.

Chử Chỉ Linh trầm mặc, oán sao?

Nàng đã từng oán, nương thắt cổ tự sát, tin tức cha bị chém đầu truyền đến, nhìn Chử gia nhiều người như thế đều bị xử tử theo, Chử gia như vậy, nàng cùng đệ đệ bị tách ra nhốt trong nhà lao không thấy ánh mặt trời, sau đó lại bị mang đi sung quân sung kỹ, nàng đã từng oán giận hắn vì sao không cứu Chử gia.

Nàng bất kham sau này chịu nhục, nhảy vực tự sát, thời điểm nàng cần hắn nhất hắn lại không ở bên, nàng đã từng oán giận hắn vì sao không tới cứu nàng.

Mặc dù biết hắn lúc ấy hôn mê bất tỉnh, suýt nữa bỏ mạng dưới hoàng tuyền, nhưng một chút cũng không oán giận, là gạt người.

Thật lâu sau, Chử Chỉ Linh mở miệng, "Chử tỷ tỷ sẽ không hận Hoàng thượng, nàng biết Hoàng thượng cũng không muốn chuyện này phát sinh."

"Nhưng nàng sẽ oán trẫm." Thư Quý Thanh nói tiếp lời nàng, Chử Chỉ Linh hơi hé miệng không nói, Thư Quý Thanh nhìn nàng, phảng phất muốn nhìn thấu con người khác trong nàng, "Thời điểm nàng nhảy xuống vực nhất định oán trách trẫm, bởi vì trẫm không thể xuất hiện cứu nàng, cứu Chử gia."

Hắn hiểu nàng, sẽ không hận hắn, nhưng lại oán hắn.

Mũi Chử Chỉ Linh chua xót, né tránh ánh mắt ở ngay trước mặt của hắn, nước mắt ấm nóng trong hốc mắt đảo quanh, lại quật cường không chịu rơi xuống.

Thư Quý Thanh nhìn nàng, đáy mắt một vòng trầm tư...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui