Đế Tử Nguyên thầm mắng tiểu tử này không có lương tâm, tùy tiện bước tới đặt hai vò rượu trong tay Trường Thanh lên bàn "Đòi lễ vật gì chứ, người không biết phủ Tĩnh An Hầu của con lộng lẫy náo nhiệt cỡ nào đâu, còn không phải thấy người một mình cô đơn trên núi, nên đến tận hiếu sao.
Đây là Nữ nhi hồng đã ủ hai mươi năm, tốn sức lắm mới xách lên được đó!"
Lông mày Đế Thịnh Thiên khẽ động "Hửm? Mới thành Tĩnh An Hầu mấy ngày, cánh đã cứng rồi sao?"
Nếu Đế Tử Nguyên nghiêm túc, sẽ khiến lòng người run sợ.
Nếu Đế Thịnh Thiên nghiêm túc, vậy dứt khoát là không khí trong viện đều đông cứng lại, vốn không cùng cấp bậc.
Đế Tử Nguyên lập tức ngừng thở, lấy lòng thay Đế Thịnh Thiên rót đầy ly rượu "Cô tổ mẫu, sao có thể chứ? Chỉ cần cô tổ mẫu muốn uống, cướp được rượu tiến cống, con cũng đưa lên núi cho người mà."
Ôn Sóc nhìn dáng vẻ này của Đế Tử Nguyên, trong lòng thầm sảng khoái, hóa ra trên đời vẫn còn có người hàng phục con hổ dữ không sợ trời không sợ đất này!
Sau một bữa ăn vui vẻ, hai vò rượu đã bị uống sạch, hiếm khi có được cuối năm ấm áp náo nhiệt.
Đế Thịnh Thiên uống rượu, rất cao hứng, dựa nửa người vào ghế mềm gọi Ôn Sóc đến bên cạnh hỏi chút bài vở, bắt đầu làm chút chuyện bổn phận của trưởng bối.
Không biết từ khi nào nàng đã bẻ một cành cây nghịch ngợm trong tay, như thể Ôn Sóc một khi không đáp được thì có thể biểu diễn tài năng võ nghệ.
Tửu lượng của Đế Tử Nguyên thật ra không tốt, lúc trước ở trong quân doanh còn có thể lặng lẽ dùng nội lực làm rượu bốc hơi khi cùng đám lỗ mãng đấu rượu, hiện giờ không còn nội lực, uống nửa vò đã có chút lâng lâng, mặt đã có chút nóng lên, cảm thấy bản thân bị ghét bỏ, phất tay áo nói đi dạo rồi ra khỏi viện.
Đế Thịnh Thiên thờ ơ nhìn hướng nàng đi rồi giơ tay gọi Trường Thanh đang muốn đi theo "Không cần theo, ở trên núi này không cần lo."
Trường Thanh nhận lệnh, vui vẻ nhàn nhã đứng một bên như cọc gỗ, tiếp tục nhìn bộ dáng sợ sệt của Ôn tiểu công tử đang run rẩy nhìn chằm chằm cành cây trong tay gia chủ.
Trên núi có chút lạnh, phương trượng dẫn tiểu hòa thượng trong chùa đón giao thừa xong thì ai nấy tự trở về sương phòng nghỉ ngơi, một mình Đế Tử Nguyên mù đường loanh quanh hồi lâu, cuối cùng thấy một chút ánh sáng ở hậu viện.
Nàng rón rén bước tới, lén lút nhìn một cái, hóa ra là một tiểu sa di trốn sau hòn non bộ đọc một quyển sách, không biết đang xem gì mà tiểu sa di kia thỉnh thoảng còn phiền muộn thở dài hai tiếng, rơi vài giọt nước mắt.
Người xuất gia tứ đại giai không, Đế Tử Nguyên vẫn là lần đầu nhìn thấy biểu tình hòa thượng phong phú như vậy, vì vậy lên tiếng hỏi "Tiểu sư phụ, ngươi xem gì vậy, nói ta biết với."
Tiểu sa di đang đắm chìm trong sách, bị dọa giật mình, sợ đến mức lập tức đứng lên, nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Đế Tử Nguyên, vội vàng giấu quyển sách ra sau "Nữ thí chủ, bần tăng không xem gì cả."
"Ồ? Vậy ta đi hỏi phương trượng, xem trong chùa giấu kinh Phật gì, lại có thể khiến ngươi nửa đêm trốn trong vườn xem."
Đế Tử Nguyên giả vờ muốn đi, tiểu sa di gấp gáp, vội chạy tới gọi lại "Nữ thí chủ chờ chút, bần tăng không phải xem kinh Phật, không thể để phương trượng biết."
"Vậy thì đang xem gì đó, đáng để ngươi khóc nước mắt nước mũi tèm lem vậy sao?" Đế Tử Nguyên hơi say, dùng sức trêu chọc tiểu hòa thượng.
"Bần tăng xem quyển kịch mà mấy ngày trước có nữ thí chủ dâng hương làm rơi, bần tăng, bần tăng cảm thấy viết rất cảm động, mới, nên mới ......" tiểu sa di đỏ mặt cúi thấp đầu.
"Quyển kịch gì?" Đế Tử Nguyên đưa tay đến trước mặt tiểu sa di, ngoắc ngoắc ngón tay, muốn lấy quyển kịch.
Tiểu sa di rất không tình nguyện, nhưng không chịu nổi ánh mắt đe dọa của Đế Tử Nguyên, đáng thương đưa quyển kịch qua "Đây là chuyện dân gian người viết kể về chuyện xưa của Tiên đế và Đế gia chủ chinh chiến thiên hạ, bần tăng thấy rất cảm động, vừa rồi bần tăng đang đọc đến khúc Tiên đế băng hà, Đế gia gia chủ đi xa ẩn tích ......"
Tiểu sa di chừng mười lăm mười sáu tuổi gương mặt đầy cảm khái, đôi mắt xanh đầy tiếc nuối sau khi đọc một chuyện xưa không mấy viên mãn.
Đế Tử Nguyên nhận lấy quyển kịch, thuận tay lật lật, lắc lắc đầu.
Phong tục Đại Tĩnh văn minh thật, trên sân khấu cả Tiên đế và cô tổ mẫu cũng không buông tha.
"Tiểu hòa thượng ngươi đó, đâu ra nhiều ba hoa như vậy, còn không mau về đi." Đế Tử Nguyên phất tay, cũng không trả lại quyển kịch, xoay người chuẩn bị đi, lại nghe thấy tiếng tiểu sa di không nhẹ không nặng than thở.
"Ài, cô nương Đế gia đều đáng thương, thật đáng thương!"
Lần đầu tiên Đế Tử Nguyên nghe thấy có người xót thương như vậy nói về nữ tử Đế gia, khá không phục, liền dựa vào hòn non bộ, gọi tiểu sa di lại "Tiểu hòa thượng, nữ tử Đế gia đáng thương chỗ nào, Đế Thịnh Thiên là người khai quốc Đại Tĩnh, Đế Tử Nguyên hiện giờ cũng là công hầu nhất phẩm, trên đời còn nữ tử nào có thể sống tùy ý tiêu sái như các nàng?"
Tiểu sa di xoay người dừng lại, ánh mắt trong suốt sáng tỏ "Lão sư phụ nói vạn sự giai không*, là có thể tự tại.
Tiểu hòa thượng ta không hiểu, nếu là người có lòng, làm sao không có gì được? Trong quyển kịch kia nói Đế gia chủ và Tiên đế kết giao mười mấy năm, tâm đầu ý hợp, đồng sinh cộng tử.
Nhưng nếu Đế gia chủ còn sống, chỉ có thể canh giữ giang sơn đã cùng Tiên đế trị vì, chứ không thể cùng nhau nhìn người trong thiên hạ, thật sự có thể vui vẻ sao?"
*Vạn sự giai không: mọi thứ trên đời đều là tạm bợ, hư ảo không có thật.
Tiểu sa di gãi gãi đầu "Lại nói Tĩnh An Hầu kia mới vào kinh, ta nghe tiểu thư vào chùa dâng hương nói đương kim Thái tử điện hạ chờ nàng mười năm, nhưng vị Đế tiểu thư kia một lòng muốn kế thừa gia tộc, vứt bỏ hôn sự này.
Ta thấy, nói không chừng sau này Đế tiểu thư và Thái tử điện hạ cũng sẽ như Tiên đế và Đế gia chủ năm đó vậy, có kết cục giống nhau!"
Tiểu hòa thượng thở dài xong, nhìn quyển kịch trong tay Đế Tử Nguyên mà không nỡ, cầm ngọn nến đi xa.
Đế Tử Nguyên thầm cười chính mình lại cùng một tiểu sa di không hỏi chuyện đời buồn sầu chuyện tình của bản thân trong trời tuyết lạnh lẽo, cảm thấy mình thật nhàm chán, gõ gõ đầu có chút choáng váng, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được mấy bước, nàng nhìn thấy một thanh niên đứng cách đó không xa trong rừng mai thì giật mình.
Áo lông lớn đỏ thắm bọc lấy thân thể gầy gò, phát quan buộc cao nhanh nhẹn gọn gàng, cả người lạnh lẽo, nhưng mang theo chút dịu dàng mờ nhạt.
"Ta thấy, nói không chừng sau này Đế tiểu thư và Thái tử điện hạ cũng sẽ như Tiên đế và Đế gia chủ năm đó vậy, có kết cục giống nhau!"
Không hiểu tại sao trong đầu đột nhiên vang lên lời nói vừa rồi của tiểu sa di kia, mượn men say, trong lòng Đế Tử Nguyên đột nhiên sinh ra hào khí cao ngất, hai ba bước tiến tới, kéo thanh niên qua "Huynh không ngoan ngoãn ở trong cung đón giao thừa, sao lại tới ......"
Giọng nói đột nhiên ngừng lại, thanh niên bị nàng kéo xoay người lại có gương mặt xa lạ, là dung mạo trước nay nàng chưa từng gặp, đôi mắt sâu thẳm lặng im.
Đế Tử Nguyên ngượng ngùng buông tay "Xin lỗi, nhận nhầm người rồi." nói xong xoay người muốn đi.
"Vừa rồi tiểu thư nghe lời tiểu hòa thượng kia nói, có phải cũng cảm thấy tiếc nuối cho Đế gia chủ và Tiên đế năm đó?" giọng hơi khàn khàn vang lên trong rừng, gọi Đế Tử Nguyên lại.
Hiếm khi gặp được người sống, ngược lại có thể nói chuyện gϊếŧ thời gian.
Đế Tử Nguyên xoay người, lắc đầu "Đời này ai cũng được định trước sẽ gặp phải chuyện tiếc nuối, duyên phận của họ quá mỏng, nhưng cũng may mắn được kết giao mười mấy năm, không thể nói tiếc nuối được."
Thanh niên kia nhíu mày nhìn Đế Tử Nguyên "Lẽ nào lòng dạ tiểu thư vẫn luôn sắt đá vậy sao? Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên kia thì sao? Tiểu sa di nói kết quả của bọn họ cũng sẽ không tốt, sao tiểu thư không đoán thử xem sau này của bọn họ sẽ thế nào?"
Mắt Đế Tử Nguyên ửng đỏ, dựa trên cây mai bên cạnh "Ai nói chính xác được chứ, mỗi người đều có duyên phận riêng, có thể thành thế nào thì thành thế đó thôi, có liên quan gì ta đâu."
Lời còn chưa xong, thanh niên kia đã bước đến nơi cách nàng không xa, đôi mắt sâu thẳm nhìn kỹ nàng, bỗng thấp giọng nói "Tiểu thư có tin số mệnh không?"
Giọng nói khàn khàn vừa xa lạ vừa quen thuộc, Đế Tử Nguyên nhíu mày "Không tin, công tử tin số mệnh?"
Thanh niên đến gần trước mặt nàng, trong phút chốc giữ chặt mệnh mạch trên cổ tay nàng.
Sắc mặt Đế Tử Nguyên thay đổi, mất đi nội lực, lại sơ ý đến mức này, nàng lạnh lùng nhìn thanh niên trước mặt, ánh mắt đầy ác khí.
Thanh niên kia làm như không thấy, chỉ hờ hững nhìn nàng, con ngươi đen láy đẹp vô cùng, hắn đột nhiên cong khóe môi, lại gần nàng thêm một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của nàng "Thật ra, ta cũng không tin."
Giọng vừa dứt, thanh niên cúi người không hề báo trước, nhẹ nhàng ấn xuống môi nàng, hô hấp đan xen, mập mờ không rõ.
Đế Tử Nguyên trợn to mắt, ánh mắt hơi mang sương mù đột nhiên trở nên hung tợn, tràn đầy sát ý, nội lực ngưng tụ ở cổ tay đẩy hắn ra.
Gần như ngay lúc thoát khỏi sự trói buộc, cổ đột nhiên nặng trĩu, Đế Tử Nguyên chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt đặc biệt sâu thẳm, rồi chìm vào giấc ngủ say.
Trong rừng mai băng tuyết, chỉ thấy bóng người đỏ thẳm kia lặng lẽ nhìn nữ tử trong lòng, im lặng không nói gì.
Tiếng bánh xe chuyển động hết sức ồn ào rơi vào tai, Đế Tử Nguyên đang ngủ say, không biết gặp phải ác mộng gì, đột nhiên bừng tỉnh, ngồi thẳng dậy.
Nàng lắc lắc đầu, nhìn xe ngựa bố trí quen thuộc, có chút thất thần.
Cảnh tượng trước khi ngủ mê không chút báo trước xuất hiện trong đầu, sắc mặt Đế Tử Nguyên biến đổi, vẻ mặt lạnh lùng, Ôn Sóc đang chuẩn bị đùa cợt mấy câu bị dọa rụt vào trong góc, không dám nói nửa lời.
"Canh giờ nào rồi?" sau một hồi im lặng, nàng lên tiếng hỏi.
"Tỷ, đã giữa trưa rồi, tối hôm qua tỷ một mình đến hậu viện ngắm tuyết, nhưng mãi không về, sau đó Trường Thanh tìm thấy tỷ say khướt ngủ mê trong thạch đình, nên đưa tỷ về.
Sáng nay thấy tỷ vẫn cứ không tỉnh, đệ bảo người dùng kiệu đưa tỷ xuống núi, tỷ, qua một lúc nữa sẽ vào thành, say rượu hại sức khỏe, chờ về Hầu phủ thì nghỉ ngơi một chút là được."
"Trường Thanh, tối qua còn nhìn thấy người nào không trong rừng mai không?" Đế Tử Nguyên cúi đầu, thờ ơ hỏi.
"Không có, lạnh như vậy, lại là ngày Tết, đến chim cũng không có, ngoại trừ tỷ." Ôn Sóc cười hì hì, lại gần Đế Tử Nguyên "Tỷ, tỷ hỏi như vậy, có phải hôm qua gặp người nào ở hậu viện đúng không, đệ đoán xem, chắc không phải nam hồ ly rồi chứ, đệ thấy trong mấy quyển kịch thường nói hồ ly chuyên biến thành hình dáng để lừa người đấy."
Nghe thấy hai chữ 'quyển kịch', thái dương Đế Tử Nguyên giật mạnh, nằm xuống lần nữa, lười biếng nói "Đúng vậy, đụng phải một con hồ ly, còn bị cắn một cái.
Lần sau để ta gặp lại ......"
"Tỷ, tỷ cũng muốn cắn trả hả?" Ôn Sóc mở to mắt.
Đế Tử Nguyên lắc đầu, giương mắt liếc nhìn, giọng lạnh nhạt đáp "Một đao chém vào trong cung."
Nụ cười trên mặt Ôn Sóc cứng đờ, rùng mình một cái, lập tức thu vào trong góc, sống chết không chịu ra.
Ngày Tết qua đi, năm mới bắt đầu, dựa theo vận mệnh trắc trở một năm qua, lẽ ra Gia Ninh năm thứ mười tám cũng nên thuận lợi như ý, nhưng ông trời lại luôn khiến người ta bất an.
Ngày mười lăm tháng Giêng, hai phong quốc thư vào đến kinh sư Đại Tĩnh, một của Bắc Tần, một của Đông Khiên.
Hai nước cùng một ngày đưa quốc thư thành lập bang giao, chỉ là trong hai phong quốc thư kia còn kèm một điều kiện.
Bắc Tần muốn đưa đại công chúa đến Đại Tĩnh, nói rõ muốn chọn Thái tử Đại Tĩnh làm phu quân cho công chúa.
Đông Khiên cầu cưới vương phi cho Tam hoàng tử, người được chọn là Đại Tĩnh công chúa An Ninh.
Triều đình Đại Tĩnh an bình được mấy tháng nhất thời sóng gió trở lại.