"Nếu còn sống, sao không quay về? Nếu quay về, trở lại thành này, chàng có tư cách gì không đến gặp ta?"
Trong Thượng thư phòng, giọng Đế Tử Nguyên chất vấn, cả tiếng bút đặt trên nghiên mực rơi vào tai Cát Lợi.
Môi hắn khẽ run, một lúc sau, hắn bước xuống ngự án, quỳ trước mặt Đế Tử Nguyên.
"Hầu quân ......"
Một tiếng 'Hầu quân' đủ để Đế Tử Nguyên biết Hàn Diệp vẫn còn sống.
Nàng âm thầm lại khó khăn cử động bàn tay đã cứng đờ vì dùng lực cầm bút quá mạnh, nhưng giọng nói lại lạnh lùng.
"Nói."
"Hầu quân, nô tài không còn cách nào khác, Điện hạ đã nói, không thể để Hầu quân biết người đã quay về!"
Một tiếng vỡ thanh thúy vang lên, trà sâm trên ngự án bị Đế Tử Nguyên phẫn nộ quét xuống đất, mặt nàng lạnh lẽo, như băng trên đỉnh tuyết "Khốn kiếp, chàng có tư cách gì nói lời này! Chàng là Thái tử Đại Tĩnh, là trữ quân vương triều! Từ lúc nào mạng của chàng thuộc về bản thân chàng rồi?!"
"Hầu quân!" Cát Lợi dập đầu, hai mắt đỏ bừng, giọng khàn khàn nói "Điện hạ người không nhìn thấy nữa."
Một câu chấn động trời đất, cả Thượng thư phòng đột nhiên an tĩnh lại.
Đế Tử Nguyên nhắm mắt, trong lòng lạnh lẽo.
Những gì nàng nghe thấy lúc hôn là sự thật, Hàn Diệp ......!không nhìn thấy nữa.
"Hầu quân, người đừng trách Điện hạ, Điện hạ không nhìn thấy nữa, võ công cũng không còn, nô tài từ nhỏ đã ở bên cạnh Điện hạ, chưa từng thấy Điện hạ phải chịu tội như vậy bao giờ, nô tài không biết Điện hạ đã sống thế nào trong ba năm qua." Cát Lợi từng câu nghẹn ngào, hốc mắt cũng ẩm ướt.
Đế Tử Nguyên mím chặt môi, mở mắt ra, cảm xúc không rõ lưu chuyển trong con ngươi đen như mực.
Một lúc sau, giọng nói mệt mỏi có chút thư thái của nàng truyền đến từ Ngự tọa.
"Cát Lợi, đưa bổn vương đi gặp chàng."
Tin tức Đế Tử Nguyên biết Hàn Diệp vẫn còn sống được Cát Lợi truyền đến Thi phủ vào đên khuya hôm đó, Thi Tranh Ngôn nhận được tin này thở dài nhẹ nhõm, không biết là nhẹ nhõm hay buồn bã, hắn vuốt ve roi dài đỏ rực giắt ngang thắt lưng, thấp giọng thở dài.
"An Ninh, chung quy bọn họ vẫn may mắn hơn chúng ta, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt."
Trong những năm Hàn Diệp dưỡng thương ở Hoài thành, đã có một số thói quen mới.
Trước kia bận rộn chính sự, ngày ngày không thể chểnh mảng, hiếm khi rảnh rỗi, nhưng bây giờ sáng nào cũng ngồi trong rừng mai một hai canh giờ, cũng không trò chuyện với người khác, an tĩnh ngồi đó, nghe chim hót véo von, hóng gió thoảng qua, một mình tự tìm thú vui.
Thi Tranh Ngôn biết mắt hắn không nhìn thấy nữa, đây là cách tiêu khiển duy nhất, cũng không ngăn sở thích của hắn, chỉ đích thân lựa chọn vài thị nữ lanh lợi hầu hạ bên cạnh.
Biết tin Đế Tử Nguyên sắp tới, Thi Tranh Ngôn từ sáng sớm đã đợi trong thư phòng, đến tận trưa vẫn không thấy người đâu, phái người đi hỏi, mới biết Ngự giá của Nhiếp chính vương đã dừng ở cửa sau Thi phủ nửa ngày, nhưng vẫn không thấy ai bước ra.
Suy cho cùng vẫn là lâu rồi không gặp, cả Đế Tử Nguyên cũng không thể tránh khỏi hồi hộp.
Trong lòng hắn hiểu rõ, phất tay đến thư phòng.
Đây là chuyện của hai người họ, người ngoài không thể nhúng tay vào.
Ngày đêm luân chuyển, lại là một ngày mới.
Xe ngựa dừng ngoài cửa sau Thi phủ một ngày một đêm, Cát Lợi cũng canh giữ ngoài xe một ngày một đêm.
Hắn đứng bên cạnh sầu đến bạc đầu, nhưng không dám bước tới, đợi qua ngày hôm sau, sợ thân thể Đế Tử Nguyên chịu không nổi, đang định bước tới hỏi, thì người trong xe bước ra.
"Dẫn đường." Đế Tử Nguyên sắc mặt tái nhợt, nhưng hai mắt lại sáng ngời, không có chút mệt mỏi.
"Vâng, Điện hạ." Cát Lợi cung kính đáp, trong lòng kiên định hơn một chút, nhanh nhẹn dẫn đường cho Đế Tử Nguyên.
Thi phủ sớm đã cho lui thị vệ, Đế Tử Nguyên cả đường không bị cản trở, đến hậu viện, vào rừng mai, chỉ qua thời gian nửa nén hương.
Đã đến bìa rừng mai, bóng người xanh thẫm thấp thoáng bên trong, nàng phất tay với Cát Lợi phía sau.
Cát Lợi cúi người hành lễ, biết điều lui ra ngoài.
Đế Tử Nguyên đi vào trong, từng bước từng bước, bóng dáng của người đó từng chút xuất hiện trong mây mù, rơi vào mắt Đế Tử Nguyên như nhuốm màu rực rỡ vĩnh hằng.
Hắn an tĩnh ngồi đó, hơi cúi đầu, hai mắt khẽ nhắm, dung mạo như cũ, như thể ba năm cách biệt sinh tử chưa từng xảy ra.
Đế Tử Nguyên cứ dừng lại như vậy, cách hắn mười bước.
Nàng chợt nhớ lại những gì đã nói với Hàn Diệp khi nàng và Hàn Diệp thoát khỏi thành Quân Hiến ba năm trước ngoài Đồng quan Tây Bắc.
"Hàn Diệp, hiện nay chỉ còn thành Vân Cảnh và thành Quân Hiến trong tay Bắc Tần, huynh ở lại Đồng quan.
Sau khi quân lương được chuyển đến các thành, ta sẽ công thành Vân Cảnh, thành Quân Hiến giao cho huynh.
Trước khi Đại Tĩnh và Bắc Tần ngừng chiến, chúng ta không cần gặp lại nữa."
Nàng từng nghĩ, lời cuối cùng đời này của nàng nói với hắn là câu này --- không cần gặp lại nữa.
Hàn Diệp, những chuyện trước kia như rành rành trước mắt, năm đó khi chàng nhảy xuống núi Vân Cảnh, ta đã nghĩ ông trời chưa từng đối tốt với ta.
Bàn tay dưới tay áo dài của Đế Tử Nguyên run lên bần bật, nàng gần như theo bản năng nhấc chân về hướng Hàn Diệp.
Có lẽ ánh mắt của Đế Tử Nguyên quá nóng rực, Hàn Diệp dường như cảm nhận được, mở mắt nhìn về phía Đế Tử Nguyên.
Lông mày Hàn Diệp đen như mực, nhưng đôi mắt trống rỗng, không sắc màu.
Bước chân Đế Tử Nguyên chợt dừng lại, hai mắt đỏ bừng.
Nàng biết hắn đã không còn nhìn thấy, nhưng đến khi chân chính đứng tước mặt hắn, nàng mới thật sự cảm nhận được sự chấn động và không biết làm thế nào do sự thật này mang lại.
Đôi mắt trống rỗng đó nhìn nàng, khiến Đế Tử Nguyên khó tiến thêm bước nào.
Hàn Diệp kiêu ngạo như vậy, không nhìn thấy nữa.
Không nhìn thấy nàng, không nhìn thấy con dân của hắn, không nhìn thấy thần tử của hắn, không nhìn thấy giang sơn vốn dĩ thuộc về hắn.
Trữ quân Đại Tĩnh nghênh địch ngoài chiến trường biên cương, bảo vệ con dân của mình, hiện giờ, thậm chí không thể nhấc một thanh kiếm.
Nàng chợt hiểu tại sao hắn còn sống, nhưng lại không chịu gặp nàng.
Hàn Diệp kiêu ngạo như vậy, sao có thể muốn đứng trước mặt nàng với dáng vẻ này.
Một ngày trước trong Thượng thư phòng, khi Cát Lợi đưa nàng đến gặp Hàn Diệp, chỉ nói một câu.
"Hầu quân, Điện hạ quyết định rời kinh sau khi quốc tang Tiên đế kết thúc.
Nô tài không dám nói với người, Điện hạ quay về rồi, vì sợ nếu người xuất hiện trước mặt Điện hạ, thậm chí tháng quốc tang cũng sẽ không tiếp tục ở lại."
"Điện hạ kiêu ngạo như vậy, không ai trên đời này hiểu rõ hơn người."
Cho nên Hàn Diệp, quyết định của chàng, là sinh ly, cũng là tử biệt sao?
"Ai ở đó?" Hàn Diệp khoát tay, chén sứ trên bàn bên cạnh vô tình bị hắn quét xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Hàn Diệp nhìn mặt đất, khẽ nhíu mày, nhưng lại cúi xuống lần mò nhặt những mảnh vỡ trên đất.
Đế Tử Nguyên định thần lại, ánh mắt chấn động không nhịn được muốn bước về trước, nhặt lên cho hắn.
"Điện hạ!" thị nữ Ngưng Hương không biết từ lúc nào đã chạy đến cạnh Hàn Diệp "Những chuyện này cứ để nô tỳ làm là được rồi."
"Ai ở đó?" Hàn Diệp lại chỉ nhìn về phía Đế Tử Nguyên, thâm trầm lặp lại câu hỏi.
Ngưng Hương được Thi Tranh Ngôn phái đến chăm sóc Hàn Diệp, biết được một ít nội tình, nàng do dự nhìn Đế Tử Nguyên, thấy Đế Tử Nguyên lắc đầu, mới thận trọng nói với Hàn Diệp "Điện hạ, Nguyên soái sợ một mình nô tỳ chăm sóc người không ổn thỏa, nên phái thêm một người đến."
Hàn Diệp lắc đầu "Nói với Tranh Ngôn, không cần, lúc ở Tây Bắc, ta đã quen một mình, xung quanh không cần nhiều người hầu hạ như vậy."
Lời vừa nói ra, ánh mắt Đế Tử Nguyên lại thêm u ám.
Nàng nháy mắt với Ngưng Hương, xoay người bước ra ngoài rừng.
"Điện hạ, dù sao cũng là tâm ý của Nguyên soái, người nhận lời đi.
Nhìn kìa, tách trà của người vỡ rồi, nô tỳ sẽ đi pha tách mới cho người."
Ngưng Hương khuyên Hàn Diệp vài câu, bưng mấy mảnh tách vỡ đuổi theo Đế Tử Nguyên.
Đế Tử Nguyên đi thẳng về phía nội viện, Ngưng Hương chưa từng giao tiếp với vị Nhiếp chính vương trong truyền thuyết này, thấp thỏm nói "Điện hạ, đây không phải đường rời phủ."
"Ai nói ta muốn rời phủ? Tới phòng trà." giọng Đế Tử Nguyên nhàn nhạt truyền đến "Vừa nãy không phải ngươi nói bổn vương là nha hoàn được phái tới bên cạnh Thái tử sao, nếu tách trà của chàng vỡ rồi, thì dĩ nhiên bổn vương phải pha lại."
Ngưng Hương sững người một lúc, mở to mắt nhìn Đế Tử Nguyên đi về phía phòng trà.
Thi Tranh Ngôn và Cát Lợi luôn chú ý đến động tĩnh trong rừng, nghe nói sau khi Đế Tử Nguyên nhìn thấy Hàn Diệp, không nói lời nào đã đi đến phòng trà, hai người nhìn nhau, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khi Đế Tử Nguyên bưng ấm trà lần nữa xuất hiện trong rừng mai, đã là sau nửa nén hương, lần này nàng chỉ dừng một lúc khi còn cách Hàn Diệp vài bước, sau đó đến thẳng bên cạnh hắn bày tách ra, bắt đầu pha trà.
Đế Tử Nguyên chưa từng hầu hạ ai nên động tác không khỏi có chút thô bạo.
Với thính lực hiện giờ của Hàn Diệp, có thể nghe thấy sự khác biệt nhỏ nhất.
"Là ai?"
Tay Đế Tử Nguyên hơi chậm đi, nhưng không dừng lại.
Ngưng Hương đứng hầu bên cạnh, nhớ tới những gì Đế Tử Nguyên vừa dặn, liền nói "Điện hạ, đây là thị nữ vừa rồi, nàng bị câm, không nói được."
Hàn Diệp vốn đã không nhìn thấy, bây giờ phái người câm chăm sóc hắn, chẳng phải hoang đường sao!
Thấy Hàn Diệp cau mày, Ngưng Hương lại nói "Nguyên soái nói thân phận của Điện hạ không tiện để nhiều người biết, nên mới để nàng đến chăm sóc Điện hạ."
Trong lúc Ngưng Hương đáp, Đế Tử Nguyên đã pha xong trà cho Hàn Diệp.
Nàng lặng lẽ đứng một bên, ánh mắt rơi vào đôi lông mày đang cau lại của Hàn Diệp, không hiểu sao lại muốn vuốt ve nó.
"Điện hạ, trời lạnh, trà đã pha xong, người uống cho ấm cổ họng." Ngưng Hương bị bầu không khí ngột ngạt giữa hai người làm hoảng sợ, nàng vội vàng bưng tách trà đưa đến trước mặt Hàn Diệp.
Nhưng thấy Đế Tử Nguyên không khách khí phất tay, nàng bưng tách trà, nắm chặt một bàn tay của Hàn Diệp, vững chắc đặt vào lòng bàn tay hắn.
Cái chạm ấm áp, giữa các ngón tay vẫn còn những vết chai mỏng.
Hàn Diệp giật mình, vội ngẩng đầu lên.
Hai mắt hắn trống rỗng, chỉ ngơ ngẩn nhìn về phía trước.
Hơi thở của cả hai thoang thoảng hòa quyện, chỉ cách nhau một bước chân.
Gió thổi, lá rơi, tiếng xào xạc phá tan sự thất thần của hắn.
Hàn Diệp nâng tay, khẽ nhấp môi, trà ấm vào miệng, tay cầm chén trà lặng lẽ dừng lại, nét mặt vẫn bình thường.
"Các ngươi lui xuống đi." hắn rũ mắt, che dấu cảm xúc, nhẹ giọng ra lệnh.
"Vâng, Điện hạ." Ngưng Hương nhìn về phía Đế Tử Nguyên, thấy nàng gật đầu, hành lễ với Hàn Diệp rồi theo nàng ra ngoài.
"Đợi đã."
Hai người đi được vài bước, giọng của Hàn Diệp truyền đến.
Khi Đế Tử Nguyên quay đầu lại, Hàn Diệp đã nhìn về hướng sâu trong rừng mai, quay lưng lại với họ.
"Thị nữ này tên gì?"
Ngưng Hương sững người một lúc, giọng của Hàn Diệp lại vang lên "Sau này nàng sẽ chăm sóc ta, ta cũng phải biết nên gọi nàng thế nào."
Ngưng Hương nhìn Đế Tử Nguyên.
Đế Tử Nguyên im lặng, tay vung lên, nắm lấy một cành cây viết trên đất.
Đợi nàng viết xong, Ngưng Hương cung kính nói với Hàn Diệp "Điện hạ, nàng tên Nặc Vân."
Hàn Diệp trầm mặc chốc lát, cuối cùng hờ hững phất tay "Ta biết rồi, các ngươi lui xuống đi."
Đế Tử Nguyên liếc nhìn về phía Hàn Diệp, xoay người bước ra khỏi rừng mai.
Bước chân của hai người xa dần, Hàn Diệp ngồi trong rừng cũng bất động, trà ấm trong tách trên tay đã nguội lạnh, nhưng đến khi đã lạnh băng, hắn cũng không buông xuống.