Lời của Đế Tử Nguyên vang lên rõ ràng trong điện, lọt vào tai mọi người, chúng thần không khỏi kinh ngạc, lấy làm lạ nhìn Đế Tử Nguyên, ngay cả Cẩn quý phi cũng sửng sốt.
Tĩnh An Hầu chỉ có một người thân là Đế Tử Nguyên, là tỷ tỷ cũng như mẫu thân, nếu nàng không làm chủ hôn cho Tĩnh An Hầu, vậy ai sẽ thay hắn làm chủ?
Đế Tử Nguyên chậm rãi từ ghế phượng đứng lên.
"Tuy bổn vương là đích tỷ của đệ ấy, cũng là người thân duy nhất của đệ ấy, nhưng những năm qua, ta không nuôi dạy đệ ấy trưởng thành, thật hổ thẹn khi làm chủ hôn cho đệ ấy.
Tĩnh An Hầu trưởng thành đến ngày nay, tài giỏi xuất chúng, nhân đức khoan hồng, khiến lòng ta rất an ủi.
Nhưng mười bốn năm trước, mạng của đệ ấy không phải bổn vương cứu, tài năng tam khoa Trạng nguyên của đệ ấy không phải bổn vương dạy dỗ, bản lĩnh gϊếŧ địch sa trường của đệ ấy không phải bổn vương ban cho."
Giọng Đế Tử Nguyên ngày càng nặng nề hơn, rơi vào tai mọi người, chỉ biết cảm thán khôn nguôi.
Ai mà không biết Nhiếp chính vương đang nói đến người đó, trong lòng ai cũng hiểu người đó càng phù hợp về mặt tình cảm, nhưng người duy nhất trên đời đó đã hi sinh oanh liệt rên núi Vân Cảnh ba năm trước, đến hài cốt cũng chẳng còn.
Bây giờ nhớ lại, nghe đến mà lòng xót xa khôn nguôi.
Hình bóng quen thuộc mơ hồ ngoài điện, Đế Tử Nguyên hít một hơi dài, thu hết nét mặt nhớ về quá khứ của chúng thần vào trong mắt, ánh mắt nàng lướt từ Đế Tẫn Ngôn tới triều thần, cuối cùng nặng nề dừng ngoài điện Chiêu Nhân "Vì thế hôm nay, đại hôn của Tĩnh An Hầu, nên do người thích hợp hơn làm chủ."
Hoặc là Đế Tử Nguyên nói quá nghiêm túc chắc chắn, hoặc là ánh sáng khác lạ trong mắt nàng đã truyền sang mọi người.
Triều thần cả điện theo ánh mắt nàng nhìn về phía cửa điện, chỉ một ánh nhìn này, mọi người đều trợn mắt sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Thái tử điện hạ đã mất ba năm của bọn họ, trữ quân Đông cung thiên hạ vô song của bọn họ.
Mặc triều phục bàn long đỏ thẫm, sống sờ sờ đứng trước điện Chiêu Nhân.
Đúng, sống sờ sờ.
Trong lòng mỗi người chỉ bàng hoàng thoáng qua bốn chữ chua xót lại chấn động như vậy.
"Thái tử ca ca!" một bóng người đỏ rực từ hàng ghế trái lao ra, ôm chầm lấy Hàn Diệp đang đứng trước cửa điện, giọng của trẻ nhỏ mang theo niềm vui khôn tả xen lẫn nỗi hoảng sợ mất đi rồi có lại được.
Tất cả mọi người đều không ngờ người đầu tiên trong điện gọi ra thân phận của Hàn Diệp sẽ là Hàn Vân, nhưng xưng hô như chấn động trời đất của cậu nhóc đã nhắc nhở mọi người trong điện về thân phận của Hàn Diệp.
Đây là Điện hạ của bọn họ, trữ quân của bọn họ!
"Thần, Hàn Thông, bái kiến Thái tử điện hạ." ngồi ghế trên bên phải, Minh vương chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài, chắp tay bái lạy, hành lễ thần tử.
Ông là đệ đệ của Thái tổ, một bái này, gần như đại diện cho tâm nguyện của cả hoàng thất Hàn thị.
"Thần, Ngụy Gián, bái kiến Thái tử điện hạ." Minh vương vừa dứt lời, Ngụy Gián phất tay áo, hiên ngang bước ra, đứng bên cạnh ông, cúi đầu hành lễ với Hàn Diệp.
"Thần, Hàn Việt, bái kiến Thái tử điện hạ."
"Thần, Cung Quý Chá, bái kiến Thái tử điện hạ."
"Thần, Tiền Quảng Tiến, bái kiến Thái tử điện hạ."
.........
Triều thần cả điện, từ Minh vương, hoàng thất tông thân, Các lão Nội các, lục bộ Thượng thư, thống quân võ tướng, hầu tước quý tộc lần lượt bước khỏi chỗ ngồi, hành lễ thần tử với Hàn Diệp.
Tiếng vui mừng rộn ràng cũng không thể đè nén được tiếng nghênh đón xúc động lòng người của triều thần cả điện!
Không ai hỏi Hàn Diệp tại sao từ cõi chết sống lại, tại sao ba năm không về.
Hắn còn sống, lần nữa trở về hoàng cung này, quan trọng hơn tất cả.
Cũng chính lúc này, tất cả mọi người mới thật sự phát hiện, thì ra trữ quân Đại Tĩnh nhân đức hết lòng vì dân này từ lâu đã được triều thần hết mực kính trọng, càng được ủng hộ hơn cả phụ thân của hắn.
Trên đại điện, chỉ có Cẩn quý phi ngẩn người, hoảng sợ nhìn Hàn Diệp.
Nàng có thể ứng phó mọi việc xảy ra trên triều, nhưng với sự trở về của Hàn Diệp, nàng gần như không biết phải làm sao.
Đó là trữ quân danh chính ngôn thuận nhất của Đại Tĩnh, cũng là ân nhân cứu mạng nàng và Hàn Vân năm đó.
"Thần, Đế Tẫn Ngôn, bái kiến Thái tử điện hạ, cung nghênh Điện hạ hồi cung!"
Trên đài cao, Đế Tẫn Ngôn mặc hỉ phục đỏ tươi chắp tay hành lễ với Hàn Diệp.
Hắn rơm rớm nước mắt, nhưng đôi tay ôm quyền hành lễ của hắn vẫn kiên định mạnh mẽ, sớm đã không còn dáng vẻ công tử lụa là, không trầm ổn như năm đó.
"Chúng khanh đứng dậy đi!"
Hàn Diệp nghe thấy tiếng gọi này, ánh mắt dời khỏi quần thần, nghiêm giọng phân phó một câu.
Chúng thần đứng dậy, nhưng không dám nói gì, rốt cuộc vẫn còn Đế Tử Nguyên trên đài cao, nàng không nói gì, trong lòng không ai đoán được tâm tư của nàng.
Hàn Diệp nhẹ gật đầu với Đế Tẫn Ngôn, trong mắt hiện vẻ mừng vui thanh thản, cuối cùng đón lấy ánh mắt từ trong không trung của người bên cạnh hắn.
Thời gian ba năm, chỉ ánh mắt này, dường như là mãi mãi.
Tựa như năm đó băng tuyết đầy trời, biên cương Tây Bắc, ngựa phi cuồng dã.
Nhưng bây giờ, người đó một thân hồng trang, dung mạo đẹp đẽ vẫn như trước, lại không thể che giấu mái tóc nửa bạc, cả người ốm yếu.
Tử Nguyên, có đáng không? Tất cả những thứ này, có đáng không?
Hàn Diệp, khi chàng nhảy xuống núi Vân Cảnh, giao hết mọi thứ cho ta, tại sao lại không hỏi, có đáng không?
Ánh mắt Đế Tử Nguyên nặng trĩu, trong mắt thoáng qua hàng vạn cảm xúc, cuối cùng chỉ còn lại niềm vui mờ nhạt.
Đáng, vì nàng, lật đổ núi sông thì đã sao, khuynh đảo giang sơn thì đã sao, nhường lại thiên hạ lại thế nào?
Trong những năm tháng còn sống, chàng dùng thân phận trữ quân Đại Tĩnh quang minh chính đại trở về hoàng cung này, mới là điều ta không hối hận, mới là điều ta nên làm!
Dù không nói một lời, nhưng cả hai đều hiểu những gì muốn nói trong ba năm qua.
Ba năm ly biệt, trải qua sinh tử, hiểu Đế Tử Nguyên chỉ có Hàn Diệp, hiểu Hàn Diệp chỉ có Đế Tử Nguyên.
"Ba năm trước, Thái tử nhảy xuống núi Vân Cảnh, sau đó được người cứu sống, vẫn luôn trọng thương hôn mê, ẩn cư trong nhân gian để dưỡng thương.
Mấy ngày gần đây, bổn vương cũng mới biết tin tức bình an của Thái tử."
Trên đài cao, giọng Đế Tử Nguyên chậm rãi vang lên, nàng bước hai bước về hướng giữa đại điện trước ánh mắt của mọi người, tuy không hành thần lễ, nhưng lại là dáng vẻ chắp tay mời "Bổn vương nhận lệnh của Tiên đế nhiếp chính triều cương, hôm nay cung nghênh Thái tử về triều, cùng bổn vương quản lý triều đình, trị vì Đại Tĩnh."
Nói như vậy có nghĩa là Đế gia đã công nhận tư cách đăng cơ thống trị triều đình của Hàn Diệp! Trên điện Chiêu Nhân, quần thần nhìn nhau, gần như trong phút chốc hiểu ra hình trên điện.
Thái tử về triều là chuyện vui mà Nhiếp chính vương muốn thấy, hoặc nhớ về quốc hôn lần này với những lời Nhiếp chính vương vừa nói, nói không chừng Thái tử có thể về triều đều là do Nhiếp chính vương đã làm! Ý nghĩ này ngay lập tức được quần thần nhận định, bọn họ gần như mừng rỡ đoán ra khả năng này, chỉ là không biết Thái tử trở về có thể thay đổi trạng thái giằng co hiện tại giữa hai nhà Hàn Đế hay không.
"Điện hạ! Giờ lành sắp qua, xin người làm chủ hôn cho Tĩnh An Hầu gia!" Cát Lợi trên đài cao đúng lúc hô to.
Hàn Diệp nhướng mày, dẫn Hàn Vân đi về phía nội điện, sau khi giao cậu nhóc cho Cẩn quý phi, mới sải bước đi lên đài cao.
"Giờ lành đến thì cũng đợi đó ta, hôn sự của Tẫn Ngôn, ngoài ta, ai có thể làm chủ."
Giọng lạnh lùng ngang ngược của Hàn Diệp vang vọng rơi vào tai mọi người, nhìn Thái tử bước nhanh cuộn gió, chúng thần liền nhớ tới một chuyện xưa, năm đó khi Ôn tiểu công tử nổi danh chấn động kinh thành, một đám triều thần quý tộc có khuê nữ hợp tuổi trong phủ đều muốn đào kho báu này, lại không ngờ Thái tử điện hạ là mẹ ruột đích thực, vừa nghe nói thằng nhóc mới mười lăm tuổi nhà mình bị người dòm ngó, dù là hoàng thân quốc thích, hắn cũng không nể mặt, khiến cho Ôn Sóc công tử tiếng tăm vang xa, nhưng cũng không ai dám vào Đông cung đề thân.
Bây giờ nghĩ lại, cũng đã nhiều năm rồi, Ôn Sóc công tử cũng đã đến ngày thành hôn, may mà Điện hạ cũng đã đợi được ngày làm chủ hôn cho hắn.
Trong lúc mọi người xuất thần, Hàn Diệp đã bước đến đài cao, đứng trước đôi tân nhân, sánh vai cùng Đế Tử Nguyên.
"Nguyện phu thê ngươi đồng lòng tương trợ, cùng nắm tay nhau, bạc đầu giai lão."
Không có lời dạy ân cần lúc nhận tước, mà chỉ có lời chúc phúc và mong đợi.
Hàn Diệp cởi bàn long ngọc bội từ thắt lưng của mình, thắt bên phải đai lưng của Đế Tẫn Ngôn, đối xứng với ngọc bội mà Đế Tử Nguyên vừa đeo lên.
Vài vị thân vương và Các lão nhìn thấy cảnh này đã âm thầm nhìn nhau, khó có thể che giấu kinh ngạc trong mắt.
Bọn họ đều biết hai khối ngọc bội này, khối ngọc bội của Đế Tử Nguyên do Thái tổ ban tặng khi Đế gia phong hầu, mà khối ngọc bội trên người Thái tử là biểu tượng uy quyền của các đời Đông cung.
"Nhận lễ của Thái tử đã hoàn thành! Tân nhân hành lễ!"
"Nhất bái thiên địa!" Đế Tẫn Ngôn và Uyển Cầm bái lạy trên trời dưới đất.
"Nhị bái cao đường!" hai người quay lại bái lạy Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp.
"Phu thê giao bái!" kết tóc phu thê, bạc đầu không rời.
Hai người cầm lụa hỉ, nhẹ nhàng cúi chào.
"Lễ thành!" Cát Lợi cao giọng hô vang, tiếng pháo ngoài điện đì đùng, trong điện vỗ tay hò hét 'hay lắm', khiến khung cảnh trở nên sôi động.
Đế Tử Nguyên nhìn cảnh tượng trước mắt, dù trước nay tính tình luôn lạnh nhạt, trên mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười và mừng vui thanh thản.
Nàng quay đầu nhìn Hàn Diệp, đôi mắt thâm thúy lại không che giấu tình cảm, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được.
Hàn Diệp giật mình, tất cả cảm xúc thoáng qua, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng.
"Nàng đó, đời này của ta, gặp nàng cũng xem như là ......"
Hai chữ cuối cùng của hắn quá nhẹ, đã chìm trong không khí chúc mừng vui vẻ, Đế Tử Nguyên không thể nghe rõ, nhướng mày định hỏi, nhưng đã thấy Hàn Diệp phất tay, nhanh nhẹn bước vào trong điện.
Hắn đang là tâm điểm chú ý của mọi người, gần như chỉ cần một cái phất tay, một lần ngẩng đầu, điện Chiêu Nhân cũng trở nên an tĩnh.
"Hôm nay ta về cung, vốn có chuyện muốn tuyên bố với chúng khanh." giọng của hắn uy nghiêm, trịnh trọng không gì tả xiết.
Quần thần nhìn nhau, nhất thời có chút hoảng sợ, Thái tử vừa mới hồi cung, không tới nỗi bàn quốc sự trên hỉ đường điện Chiêu Nhân này chứ.
"Tranh Ngôn, mang đồ của ta vào đây."
Hàn Diệp vẫy tay về phía cửa điện, mọi người cũng thuận theo động tác của hắn nhìn ra ngoài, mới phát hiện thống soái ba quân Thi Tranh Ngôn đã lẳng lặng đứng trước cửa điện từ lúc nào.
Thi Tranh Ngôn gật đầu về hướng Hàn Diệp, hành lễ rồi cầm hộp gỗ trong tay đi vào điện.
Trên hộp gỗ khắc chữ triện cổ xưa, dùng trân châu làm khóa, dát kim mạ vàng, vừa nhìn liền biết vô cùng quý giá.
Chỉ không biết bên trong có gì, đến nỗi Thái tử không thể chờ đợi mà tuyên bố ngay trên điện Chiêu Nhân.
Chẳng lẽ ......!nét mặt quần thần sững sờ, nhớ tới khi Tiên đế băng hà không để lại chiếu thư truyền ngôi cho Hàn Vân, lẽ nào để lại cho Thái tử sao?!
Ánh mắt Đế Tử Nguyên cũng lộ ra nghi hoặc, mang ý dò hỏi nhìn về phía Hàn Diệp, nhưng lại không nhận được phản ứng gì từ hắn.
Trong điện, chỉ có Minh vương, An vương, Ngụy Gián và một vài nguyên lão hai triều có chút kinh ngạc khi nhìn hộp gỗ này, nhìn thì có vẻ quen mắt, nhưng lại không nhớ được đã từng thấy ở đâu.
Trong lúc quần thần đang nghi hoặc, Thi Tranh Ngôn đã lên đến đài cao, hắn trịnh trọng dâng hộp gỗ bằng hai tay đến trước mặt Hàn Diệp.
"Điện hạ."
Hàn Diệp gật đầu, khẽ giơ tay đẩy nhẹ, trân châu chuyển động, một tiếng lách cách, hộp gỗ mở ra.
Tiếng lách cách của trân châu cuối cùng đã đánh thức ký ức của vài vị lão thần, sắc mặt Minh vương thay đổi, thất thanh kêu lên "Đó là ......" Thái tổ ......
Chỉ mới kịp nói được hai từ, Hàn Diệp trên đài cao đã lấy ra thứ bên trong hộp gỗ, nâng cao trước mặt quần thần.
Tất cả mọi người nhìn lên, sắc mặt kinh hoàng, thứ cầm trên tay Hàn Diệp là một cuộn giấy vàng tươi, nếu không đoán sai, hẳn là một đạo thánh chỉ!
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết!"
Giọng nghiêm nghị của Hàn Diệp vang khắp điện Chiêu Nhân.
Quần thần nhìn nhau, trên dưới đài cao, đều đồng loạt quỳ xuống.
"Chúng thần chờ nghe chỉ dụ!"
Đế Tử Nguyên không biết Hàn Diệp muốn làm gì, nhưng nàng cuối cùng vẫn là thần tử Đại Tĩnh, thánh chỉ ban ra, nàng chỉ có thể quỳ.
Nàng nhướng mày, muốn gập chân xuống, nhưng bàn tay Hàn Diệp đã giữ nàng lại.
Đế Tử Nguyên kinh ngạc nhìn Hàn Diệp.
Nhưng mà Hàn Diệp chỉ nhìn đám người trong điện, sau đó buông tay Đế Tử Nguyên, mở ra thánh chỉ.
"Trung vương nhân đức khoan hồng, thuận theo thời vận, kế nghiệp hưng thịnh, cẩn trọng tận tụy, kế thừa ngôi vị của Trẫm, kế thừa ý chí của Trẫm, bỏ cũ lập mới.
Sắc phong Trung vương đích tử Hàn Diệp làm Đông cung Thái tử.
Nay Đế gia có nữ nhi Tử Nguyên, được trời ban cho, trọng trách quan trọng, sắc phong thành Thái tử phi.
Khâm thử!"
Tiếng vang lanh lảnh khắp điện Chiêu Nhân, đây là thánh chỉ Thái tổ đã ban hai mươi mốt năm trước, nó không chỉ là chiếu thư truyền ngôi của vua Gia Ninh, mà còn là hôn thư của hai nhà Hàn Đế!
Lúc vua Gia Ninh kế vị đã để thánh chỉ này ở Thái miếu, ngay cả khi năm đó Đế gia bị kết tội phản nghịch, cả nhà bị trảm, cũng không ai dám mang thánh chỉ này ra khỏi Thái miếu.
Triều đình thăng trầm bao năm tháng, duy chỉ có thánh chỉ ban hôn này của Thái tổ là được lưu giữ nguyên vẹn trong hoàng cung suốt hai mươi mốt năm, xem như là định mệnh âm thầm sắp đặt.
Cho đến hai mươi mốt năm sau, trước mặt Thái tử phi của hắn và triều thần Đại Tĩnh, Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp đã lần nữa mở ra thánh chỉ đã bị mọi người lãng quên này.
Trong điện Chiêu Nhân im lặng, mọi người đều lâm vào kinh ngạc, không phát ra âm thanh nào.
"Khâm thử!" Hàn Diệp khép lại thánh chỉ, trầm giọng lặp lại một lần.
"Thần cẩn tuân thánh dụ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Thần cẩn tuân thánh dụ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Thần cẩn tuân thánh dụ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
.........
Quần thần khấu đầu, hô ba lần vạn tuế.
Thánh chỉ của Thái tổ, dù bao nhiêu năm trôi qua, chỉ cần vẫn còn là thần tử Đại Tĩnh, thì không có lý do để không tuân theo.
Sau bao nhiêu năm, chấp niệm của Thái tử với nữ nhi Đế gia vẫn như vậy.
Bây giờ còn tuyên đọc thánh chỉ này trước văn võ cả triều, không nói cũng rõ tâm ý nghênh cưới Nhiếp chính vương!
Tiếng vạn tuế trong điện vừa dứt, mọi người đều có chút tò mò về biểu hiện của Nhiếp chính vương, nhìn hành động vừa rồi của Thái tử, Nhiếp chính vương hiển nhiên là không biết gì.
Chúng thần lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hai người, chỉ thấy Thái tử quay đầu nhìn Nhiếp chính vương.
Thái tử nở nụ cười, vẻ mặt phấn khởi, ý cười đùa cợt đã truyền đến tai mọi người.
"Sao hả? Nhìn dáng vẻ của Nhiếp chính vương, là không muốn tuân theo ý chỉ của Thái tổ? Nhớ năm đó Nhiếp chính vương dùng ba mươi ngàn thủy quân cầu thân ta, hôm nay ta chẳng qua là thành toàn cho tấm lòng thành khẩn của Nhiếp chính vương."
Chúng thần dưới điện nhớ lại chuyện năm đó, sau đó đều cười vui vẻ.
Đế Tử Nguyên nhướng mày, trong mắt thoáng qua cảm xúc không rõ, vẫn không trả lời.
Những người khác chỉ đoán Nhiếp chính vương hẳn là tức giận, cũng chỉ có Hàn Diệp biết Nhiếp chính vương vẫn luôn bình tĩnh trước mọi việc, sinh tử cũng không sợ này của hắn đang bất lực thẹn thùng.
Đời này của nàng gặp vô số chuyện, nhưng lại chưa từng thấy một Hàn Diệp như vậy.
Hơn mười năm vướng mắc rạn nứt, đến bây giờ hắn vẫn giữ được lời hứa với thiên hạ, thực hiện lời hứa của tổ tiên.
Tử cục một đời, trên điện Chiêu Nhân, giữa các triều thần, đã được hóa giải.
Hàn Diệp khẽ cười, hắn nắm tay Đế Tử Nguyên, nhìn triều thần Đại Tĩnh trên điện Chiêu Nhân.
Ánh mắt hắn đầy sức sống, mang theo ngạo nghễ bá đạo của trữ quân, như tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Giọng của hắn vang dội cung điện, truyền cả đế đô, vọng khắp Đại Tĩnh.
"Ta cẩn tuân Thái tổ thánh dụ, sớm ngày cùng Nhiếp chính vương đại hôn!"
Hắn quay đầu, mỉm cười.
"Đế Tử Nguyên, đời này, nàng phải là Đông cung Thái tử phi của ta."