Edit: Gấu Gầy
Chương 31
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu thẳng vào, rơi trên màn gấm thêu hoa văn bằng chỉ vàng, Hàn Diệp đột nhiên mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, nhìn bài trí quen thuộc trong tẩm cung, có chút kinh ngạc.
Cơn đau đầu sau khi say rượu ập tới, y xoa xoa thái dương, hiển nhiên không thể hồi phục tinh thần, rõ ràng vừa rồi còn đang ở Tĩnh An Hầu phủ uống rượu, như thế nào vừa mở mắt đã trở về Đông cung.
Rũ mắt xuống, lơ đãng nhìn tờ giấy Tuyên Thành ố vàng viết dòng chữ 'Quy Nguyên Các' đang nắm chặt trong tay, Hàn Diệp dừng lại, cố sức đứng dậy, ký ức nghiền nát như ẩn như hiện.
Tử Nguyên, y nhìn thấy Tử Nguyên...!không đúng, Hàn Diệp mím môi, tự giễu: y chẳng qua là uống rượu say, cho rằng mình nhìn thấy Tử Nguyên mà thôi.
Rõ ràng mười năm không gặp, y lại cảm thấy Tử Nguyên nên là bộ dáng như y tưởng tượng ra.
Lông mày thanh nhạt, váy dài đỏ thẫm, đứng ở Tĩnh An Hầu phủ bại trận thê lương, nhìn y chỉ có lãnh đạm.
"Điện hạ, ngài đã tỉnh, tối hôm qua ngài một mình say khướt hồi cung, Bệ hạ suốt đêm quát thị vệ Đông cung thất trách."
Ôn Sóc từ ngoài điện đi vào: "Sáng nay còn bảo Triệu công công đưa canh tỉnh rượu đến, có muốn dùng một chút không? "
Hàn Diệp khép tờ giấy trong tay lại, đi đến bên cạnh bàn đọc sách, bỏ giấy vào một cái hộp, đưa cho Ôn Sóc: "Không cần, ngươi niêm phong món đồ này lại, thay ta...!gửi đến Thái Sơn."
Ôn Sóc ngẩn ra, lập tức hiểu rõ: "Đúng vậy, kỳ hạn ba tháng một lần đã đến, nên tặng lễ vật cho Đế tiểu thư, Điện hạ, ngài nhớ rõ ràng, mấy năm nay chưa từng quên dù chỉ một lần.
Khó trách tối qua ngài cự tuyệt tứ hôn của Bệ hạ, hôm nay cả kinh thành đều nghị luận chuyện tối hôm qua trên điện Thái Hòa, nói ngài chí công vô tư, còn nói Nhậm tướng quân cốt cách ngạo nghễ..."
"Đường đường là Hộ bộ tả thị lang, suốt ngày không lo chính sự, lại học theo thói dân phụ bình thường nhiều chuyện là sao hả?"
Hàn Diệp nhíu mày quát lớn.
Thấy Hàn Diệp tức giận, Ôn Sóc lập tức mím chặt miệng, dè dặt nhìn y.
Ôn Sóc ở Mộc Thiên phủ có công tìm ra quan viên liên đới, Gia Ninh Đế khen ngợi tài năng, điều hắn vào Hộ bộ.
Từ sau khi Nhậm An Lạc chấp chưởng năm thành binh mã tư, Hoàng Phủ cũng thăng chức Đại Lý tự khanh, từ đó về sau, phe phái Mộc vương không còn uy hiếp gì ở kinh thành nữa.
"Mấy ngày nay Chiêu vương phủ thế nào rồi?"
"Điện hạ, Triệu Nham nói quan viên từng đi theo Mộc vương gần đây thường xuyên qua lại với Cửu hoàng tử, thiết nghĩ chắc là sợ ngài tính sổ, cho nên muốn dựa dẫm vào Chiêu vương phủ."
"Bọn họ cũng là biết được tâm tư của phụ hoàng, Hàn Chiêu sắp vào Tây Bắc chấp chưởng quân quyền, lại có Tả tướng trợ giúp, ở triều đình đã dần hình thành thế lực rồi."
Hàn Diệp đi đến bên cạnh bàn, tản giấy Tuyên Thành ra, Ôn Sóc đi lên phía trước, xắn tay áo lên thay y mài mực.
"Bệ hạ là sợ Điện hạ ngài ở triều đình một mình nắm quyền, nên mới nâng đỡ Cửu hoàng tử kèm chế ngài."
Hàn Diệp tán dương nhìn thoáng qua hắn, thấy hắn kích động, cười nói: "Ngươi còn muốn nói cái gì, cứ nói."
"Điện hạ ngài vừa phá đại án Mộc Thiên phủ, lại vạch trần Mộc vương gia mưu phản, có công lớn ở triều đình, hành động này của Bệ hạ ắt hẳn sẽ khiến cho triều thần phải can gián, nói Bệ hạ đối với ngài quá hà khắc, cho nên tối hôm qua Bệ hạ mới ban tứ hôn ở điện Thái Hòa, chính là để chặn miệng mọi người, lại có thể trấn an Điện hạ ngài, chỉ là Bệ hạ không nghĩ tới ngài cùng Nhậm tướng quân sẽ đồng thời cự tuyệt hôn sự..."
Ôn Sóc dừng một chút, kéo dài giọng điệu nói: "Như vậy Bệ hạ trái lại đang nợ Đông cung chúng ta một lời giải thích, Điện hạ, tối hôm qua ngài cự tuyệt hôn sự, chắc không phải đã sớm đoán được tình hình hiện giờ chứ!"
Hàn Diệp cười như không cười, nói: "Ôn Sóc, thay ta mời An vương gia vào Đông cung một chuyến."
Ôn Sóc không chịu di chuyển, cố chấp hỏi: "Điện hạ, ngài còn chưa trả lời ta việc cố ý từ chối tứ hôn, để Bệ hạ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan rốt cuộc là vì cái gì?"
Hàn Diệp hạ bút hữu lực, chỉ chốc lát sau, hắn thu bút nhìn về phía Ôn Sóc, cười nói: "Trong vòng nửa tháng ta sẽ cho ngươi biết được nguyên nhân."
Nói xong đi thẳng ra ngoài, Ôn Sóc nhìn chữ 'Sách' hằn sâu trên giấy, không khỏi suy nghĩ.
Nhậm phủ, Uyển Cầm đẩy cửa phòng ra, thấy An Lạc gần tảng sáng mới lặng lẽ lẻn về, vội đi lên trước oán trách: "Tiểu thư, tối hôm qua người đã đi đâu vậy? Làm ta với Uyển Thư nửa đêm lo lắng không yên."
Nhậm An Lạc duỗi thắt lưng: "Đi dạo đường phố kinh thành một chút...!nhân tiện đưa một con ma men về nhà."
Uyển Cầm nháy mắt mấy cái, tiến lên muốn hỏi kỹ, lại bị Nhậm An Lạc không kiên nhẫn đẩy đi: "Đi ra ngoài đi ra ngoài, mãi mới được một ngày nghỉ ngơi, ta muốn đi đọc sách ở trong sân."
Uyển Cầm bĩu môi, từ sau lưng lấy ra mấy tấm thiệp: "Tiểu thư, ngài vừa mới thăng cấp lên Thượng tướng quân, thiệp mời đưa tới sao có thể ít được, những quý nữ kia ta đều đẩy ra hết rồi, đây là thiệp mời của các phủ, người tốt xấu gì cũng nên tham dự vài nhà, tránh đắc tội người ta."
Nhậm An Lạc nhận lấy hết rồi khép lại: "Chọn ai cũng là đắc tội, không bằng đi hết toàn bộ, Uyển Cầm, vương hầu các phủ trong kinh thành ta đều chưa thăm hỏi ai cả."
"Ừm, chúng ta không thể so sánh với lúc mới vào kinh thành, tiểu thư hiện giờ là Thượng tướng quân, chắc hẳn tất cả mọi người đang xem tiểu thư sẽ đứng về phe nào."
"Bệ hạ kiêng kị triều thần lộng quyền, thay vì lựa chọn một phái, không bằng cùng chư hầu kinh thành giao hảo, không để ý đến tranh chấp triều đình, những người này phần lớn là khai quốc có công trạng, đức hạnh lớn lao, cùng bọn họ qua lại, Bệ hạ sẽ không có khúc mắc.
Uyển Cầm, chuẩn bị xe, ta đi thăm hỏi mấy vị Hầu gia."
"Vâng."
Hậu viện An vương phủ, xa xa truyền đến tiếng trẻ con đùa giỡn.
Khuôn mặt An Vương phi hòa ái, ngồi trong lương đình, nhìn cháu chắt vui đùa, cười rất thỏa mãn.
"Ái phi, mấy ngày trước nàng mới nhiễm phong hàn, sao không về phòng nghỉ ngơi."
An vương từ Đông cung trở về, lo lắng thân thể Vương phi, không khỏi dặn dò vài câu.
"Bệ hạ sai thái y đến xem bệnh, hôm qua đã đỡ nhiều rồi, Vương gia không cần lo lắng."
An vương phi đứng dậy, vội vàng nghênh đón An vương ngồi xuống, "Thái tử mời Vương gia vào Đông cung, đã xảy ra chuyện gì sao?"
An vương lắc đầu, nhìn đứa nhỏ chạy trong đình viện vài lần: "Không có việc gì, Thái tử chỉ nói...!Bệ hạ và Thái hậu lớn tuổi, thích con cháu quấn quít quanh đầu gối vui vẻ, dặn nàng chọn thời gian mấy ngày nữa đưa hài tử vào cung cho Bệ hạ và Thái hậu ngắm nhìn."
An vương phi sửng sốt, chuyện nhỏ như vậy, sao có thể tới phiên Thái tử bận trăm công ngàn việc phải trịnh trọng mời Vương gia vào Đông cung để phân phó chứ.
"Tất cả hài tử sao?"
"Không."
An vương lắc đầu: "Trước khi ta về, Điện hạ có phân phó, chỉ cần mang hài tử chính thất vào cung thỉnh an là được."
An vương phi gật đầu, có chút nghi hoặc, bất an hỏi: "Vương gia, hành động này của Điện hạ...?"
"Ái phi không cần lo lắng, trong lòng Thái tử điện hạ có tính toán, ngươi làm theo là được."
An vương vuốt chòm râu hoa râm, đáy mắt đôn hậu xẹt qua một tia giảo hoạt.
Gia Ninh Đế xưa nay là một người ăn mềm không ăn cứng, thấy huynh trưởng của hắn nhi tôn quấn quít quanh đầu gối, thế nào cũng nghĩ đến Đông cung đến nay vẫn không có chính thất, đành phải lui một bước mới đúng.
Ngày hôm sau, Gia Ninh Đế ở trong Thượng Thư phòng phê duyệt xong tấu chương, nghĩ đến mấy ngày nay không đến thỉnh an Thái hậu, liền phân phó Triệu Phúc bãi giá Từ An điện.
Danh tiếng Tuệ Đức thái hậu ở Đại Tĩnh rất cao, nàng xuất thân từ văn sĩ thế gia phương Bắc, mười lăm tuổi gả cho Thái tổ, là nguyên hậu khai quốc Đại Tĩnh, sau khi Thái tổ băng hà cũng lui về Từ An điện.
Thiên hạ đều biết, Gia Ninh Đế đối với Tuệ Đức thái hậu cực kỳ hiếu thuận, chỉ cần là lời Thái hậu nói, nhất định sẽ đồng ý, cho nên cả triều trên dưới đều rất kính trọng Thái hậu, chỉ tiếc thân thể Thái hậu xưa nay không được tốt, rất ít khi tiếp kiến ngoại thần.
"Thiều Hoa, Bát ca của con thật thú vị, lão thái bà ta mỗi ngày đều muốn nó đến trò chuyện cùng ta giải sầu!"
"Hoàng nãi nãi, Thiều Hoa mỗi ngày đều đến thăm người, người đây là ghét bỏ con không bằng Bát ca!"
"Ngươi nha, đã thành đại cô nương rồi, còn như con chim nhỏ ríu rít."
Trong Từ An điện, cung phi thỉnh an ngồi đầy điện, Thiều Hoa ngây thơ tựa vào người Tuệ Đức thái hậu ở trên, không chịu buông tha làm nũng, Thái hậu mặt mày mỉm cười, thẳng thừng chế nhạo tôn nữ.
Không thể không nói phương pháp giữ gìn nhan sắc của Hoàng gia quả thật có một không hai trong thiên hạ, Thái hậu năm nay sáu mươi tuổi, mái tóc vẫn đen mượt, dung nhan không lộ ra tuổi tác, chỉ là nhìn qua có chút tái nhợt gầy yếu.
"Đâu có đâu có, Hoàng nãi nãi quen trêu chọc ta."
"Tổ mẫu ngươi nói không sai, Thiều Hoa, sắp phải kén mã rồi mà tính tình vẫn giống như con nít."
Gia Ninh Đế từ ngoài điện đi vào, cười nói.
Gần đây Thiều Hoa ngày nào cũng đến Từ An điện trò chuyện với Thái hậu, hắn rất hài lòng.
Thấy Gia Ninh Đế đi vào, các phi tần cuống quít đứng dậy chào hỏi, Thiều Hoa thấy Gia Ninh Đế thần sắc vui vẻ, thầm thở phào nhẹ nhõm, nghe hắn nhắc tới chuyện kén phò mã, nhất thời thẹn thùng, dậm chân nói: "Phụ hoàng, người cùng Hoàng nãi nãi giống hệt nhau, đều giễu cợt ta, nhi thần không nói với hai người nữa."
Nói xong đỏ mặt chạy ra khỏi Từ An điện.
Gia Ninh Đế và Thái hậu nhìn Thiều Hoa nhanh như chớp không thấy bóng dáng, nhìn nhau cười bất đắc dĩ, hắn xua tay với chúng phi: "Các nàng trở về đi."
Gia Ninh Đế là một hoàng đế cần cù chính sự, ngày thường thời gian cung phi thấy hắn không nhiều lắm, cũng có thể tìm cơ hội ở chỗ Thái hậu, lúc này đều có chút hậm hực, buồn bã ỉu xìu lui ra ngoài.
Thái hậu nhìn theo ánh mắt, lắc đầu nói: "Hoàng đế, chính sự tất nhiên quan trọng, nhưng hậu cung cùng tiền triều liên quan chặt chẽ, cũng đừng lạnh nhạt chư phi."
Gia Ninh Đế gật đầu đồng ý, ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, ân cần nói: "Mẫu hậu gần đây thân thể mạnh khỏe không?"
"Khoẻ, chỉ cần triều đình an ổn, dân chúng an khang, ai gia tự nhiên sẽ khoẻ."
Thái hậu nhấp một ngụm trà sâm Gia Ninh Đế đưa tới, nói: "Nghe nói Thái tử lập được đại công, dân chúng đều đang khen ngợi."
Gia Ninh Đế nở nụ cười: "Nó coi như không chịu thua kém."
Trong lúc trả lời có chút tự hào.
Biết Gia Ninh Đế xưa nay đối với Thái tử đặc biệt bất đồng, Thái hậu chỉ cười cười, không chút để ý hỏi: "Ai gia còn nghe nói triều đình xuất hiện một nữ Tướng quân, ngươi ban nàng cho Thái tử, nhưng cả Thái tử và nàng đều cự tuyệt."
Gia Ninh Đế thu lại nụ cười, thản nhiên nói: "Mẫu hậu, Nhậm An Lạc quả thực có đại tài, vào Đông cung làm phi thật đáng tiếc, việc này là nhi tử suy nghĩ không chu đáo, cũng không trách Thái tử cự tuyệt."
Nữ nhân giúp chồng dạy con chính là đạo lý hiển nhiên trên đời, triều đình cũng không thiếu một nhân tài như vậy, vì sao nó không nghênh đón phi tần vào Đông cung, chẳng lẽ ngươi không biết nguyên nhân thật sao?"
Thái hậu mặt mày nghiêm lãnh, chén nhỏ trong tay chạm xuống bàn, phát ra tiếng động thanh thúy.
Khi Đại Tĩnh mới lập, Thái hậu mặc dù là chủ Trung cung, nhưng không thể so được với uy danh của Đế Thịnh Thiên ở Đại Tĩnh, Thái hậu bình sinh không thích nữ tử đàm luận triều chính, cầm kiếm sa trường, huống chi Thái tử một mực vì nữ nhân Đế gia mà cự tuyệt quý nữ nhà khác làm Thái tử phi, việc này vẫn luôn là một cái gai trong lòng Thái hậu.
Gia Ninh Đế biết lời này chạm đến nỗi đau trong lòng Thái hậu, thở dài, "Mẫu hậu, Nhậm An Lạc quả thực có công với triều đình, việc này với nàng không có liên quan nhiều lắm, chỉ là Thái tử hiện giờ...!đối với chuyện của Tĩnh An Hầu vẫn không buông xuống được.
"
"Loạn thần nghịch tử, cần gì phải nhân từ với bọn chúng?"
Thái hậu không vui.
"Thái tử mềm lòng nhân hậu, lúc trước Thái tổ cũng vì điểm này, mới lập nó làm Hoàng thái tôn."
Năm đó Gia Ninh Đế muốn noi theo giai thoại nhường ngôi thiên hạ của Đế gia, lập Tĩnh An Hầu làm Thái tử, từng làm triều đình rung chuyển.
Cũng may Hàn Diệp từ nhỏ thông minh, Thái tổ cùng gia chủ Đế gia đều rất yêu thích, Thái tổ đem đế vị truyền cho Gia Ninh đế, một phần cũng vì nguyên do này.
Thái hậu nhớ tới cuộc tranh đoạt đế vị hung hiểm năm đó, khuôn mặt cuối cùng cũng dịu xuống một chút, lại thở dài: "Hoàng đế, Đông cung không có Thái tử phi không có chính thất, thật sự quá hoang đường..."