Edit: Gấu Gầy
Chương 60
Sau năm ngày trưởng tử Trung Nghĩa Hầu khai hết tội ác của Hầu phủ trên công đường, cuối cùng Hoàng Phổ cũng có thể dâng tấu lên Gia Ninh Đế, thỉnh chỉ bắt Trung Nghĩa Hầu vào Đại Lý tự thẩm án, Gia Ninh Đế chuẩn tấu, nghe nói vào một buổi sáng sớm Trung Nghĩa Hầu bị nha sai âm thầm áp giải vào Đại Lý tự, thị tộc trăm năm cứ như thế mà sụp đổ.
Phạm phải đại án kinh thiên động địa như thế, quyền quý trong kinh cho rằng Trung Nghĩa Hầu phủ không còn cơ hội trở mình, trong lúc nhất thời, mọi người đều tránh tòa phủ đệ vốn từng vô cùng phồn thịnh này như tránh tà.
Kinh thành liên tục biến đổi khiến ai ai cũng thấy bất an, vậy mà có một người lại sống rất thoải mái.
Gia Ninh Đế chọn Đế Thừa Ân làm Thái tử phi cũng không phải bí mật gì, nửa tháng trước Lạc Ngân Huy đã được Lạc Minh Tây đưa về Tấn Nam.
Hắn mượn cớ Viện chính Thái y viện y thuật cao siêu của thái y viện xin được ở lại kinh thành tịnh dưỡng, Gia Ninh Đế cũng mong hắn ở lại để kiềm chế binh lực Lạc gia, phóng khoáng soạn một đạo thánh chỉ ban thưởng Thu Lăng trang ở thành Đông cho Lạc Minh Tây, một mình hắn trốn ở bên trong nhàn nhã tự đắc, vui vẻ giống như thần tiên, chí ít người ngoài nhìn vào đều cho rằng như thế.
Bởi vì thân phận đặc thù của Lạc Minh Tây, người bình thường đều tránh xa Thu Lăng trang, hiếm khi có khách đến thăm hỏi, nhưng ba ngày nay liên tiếp có một vị khách đến tìm, dù người bên trong vẫn luôn đóng cửa không muốn tiếp.
Lão tổng quản canh giữ trang tuổi già sức yếu, còng lưng cười híp mắt ngăn cản An Ninh: "Công chúa điện hạ, thiếu gia nhà ta từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, hôm nay thân thể không được khoẻ, đang nằm bệnh trên giường, thật sự không tiện tiếp kiến Điện hạ."
An Ninh liếc hắn một cái, không chút hoang mang phất tay áo, thị vệ phía sau nàng vén rèm xe ngựa trước cửa lớn ra, Viện chính Thái y viện mặt căng cứng từ trên xe ngựa bước xuống, đứng ở sau lưng An Ninh, chòm râu hoa râm run run.
"Hôm trước ngươi nói Lạc Minh Tây đi Tây Sơn ngắm cảnh, hôm qua nói hắn thăm bạn cũ chưa về, bổn công chúa đều tin tưởng, hôm nay hắn lại ngã bệnh, trùng hợp ta có dẫn theo Viện chính tới, vừa lúc cùng nhau vào xem thử."
An Ninh thần sắc nghiêm túc, mặt mày uy nghiêm, lời nói ngăn cản của lão tổng quản bị nghẹn lại, đang muốn mở miệng, An Ninh không thản nhiên giơ tay lên, rũ mắt nói: "Hôm nay ta mang cả thị vệ của phủ Công chúa đến, nếu công tử nhà ngươi vẫn không muốn gặp ta, náo một hồi, náo đến ngự tiền, chắc là hắn không muốn thấy cảnh đó."
"Ồ, uy phong của Công chúa lớn thật!"
Âm thanh có chút trào phúng vang lên bên cạnh cửa lớn, An Ninh quay đầu, Lạc Minh Tây khoác áo choàng lông thú màu trắng bạc dựa vào hành lang ngáp, sắc mặt hồng nhuận, không hề mang dáng vẻ của người bệnh.
"Người ở Tây Bắc mấy năm nay, đã học được thói ức hiếp người già yếu?"
Nghe thử mà xem, rõ ràng là hắn năm lần bảy lượt không có đạo lý cự tuyệt người ta ngoài cửa.
Lão Viện chính vừa nghe, lập tức thổi râu trừng mắt.
An Ninh cách hắn khoảng một thước, lặng lẽ liếc hắn một cái, trịnh trọng nói: "Lạc công tử, An Ninh sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của ngươi, chỉ muốn hỏi ngươi một vài vấn đề."
Lạc Minh Tây ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, thản nhiên nói: "Không rảnh, mời công chúa về."
Nói xong cất bước đi.
"Lạc Minh Tây, người ngươi muốn bảo vệ, ta cũng trân quý như vạn kim.
Ngươi dựa vào đâu cho rằng ta không đủ tư cách?"
Lạc Minh Tây đột nhiên quay đầu lại, đáy mắt lạnh như băng.
"Lạc thúc, để nàng vào đi."
Lạc Minh Tây lạnh lùng bỏ lại một câu, cất bước đi vào trong trang.
An Ninh dừng một chút, lệnh cho thị vệ và Viện chính chờ ở bên ngoài, nhấc chân đuổi theo phía trước.
Suốt quãng đường đều rất im lặng, An Ninh đi theo Lạc Minh Tây dừng trước một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách, rừng phong bên trong trang đỏ rực như lửa, áo choàng lông thú trắng bạc lướt qua mặt đất, thân ảnh đơn bạc trước mặt lại có cảm giác kiên cường cứng rắn.
"Công chúa, người muốn nói cái gì, ta rửa tai lắng nghe, nói xong thì lập tức rời đi."
Giọng nói lạnh nhạt rơi vào trong tai, sắc bén giống như một thanh bảo kiếm, bất cần khinh thường.
An Ninh do dự một lúc, chắc chắn nói: "Lạc Minh Tây, nữ nhân trong Đông cung kia căn bản không phải Tử Nguyên, mười năm trước Lạc gia đã hoán đổi thân phận của Tử Nguyên, có đúng không?"
Lạc Minh Tây xoay người, hơi híp mắt: "Thần không biết công chúa đang nói cái gì."
"Ngươi dám nói ngươi không biết!"
An Ninh đè xuống tức giận bộc phát, hai ba bước đi tới trước mặt Lạc Minh Tây: "Ngươi biết rõ An Lạc mới là Tử Nguyên, sao ngươi có thể im lặng không nói! Cho dù giao tình của ngươi và hoàng huynh ta chưa sâu, nhưng cũng có một năm quen biết trong quân doanh, huynh ấy chờ Tử Nguyên mười năm, tìm mọi cách đưa nàng từ Thái Sơn trở về, làm sao ngươi có thể trơ mắt nhìn huynh ấy cưới một nữ tử tham lam quyền thế, huỷ đi hạnh phúc cả đời của huynh ấy!"
Đáy mắt Lạc Minh Tây không hề dao động, nhìn An Ninh nổi trận lôi đình, hắn nhếch khóe môi, nét mặt lạnh nhạt, chỉ nói: "Những lời này, sao người không đi hỏi Đế Tử Nguyên? Người Hàn Diệp chờ là nàng, muốn cưới cũng là nàng, liên quan gì đến ta?"
Sự tức giận trong mắt An Ninh đột nhiên tắt đi, dường như bị nghẹn lại, nàng bất lực rũ vai xuống, biểu tình trong mắt chợt tan biến, giọng nói yếu ớt đáng thương: "Lạc Minh Tây, vừa rồi ngươi nói không sai, ta không có tư cách."
Hàn gia vì giang sơn mà diệt sạch Đế thị nhất tộc, nàng là Công chúa Đại Tĩnh, có tư cách gì đến trước mặt Đế Tử Nguyên kêu oan cho huynh trưởng, ngay cả dũng khí đối mặt Đế Tử Nguyên nàng cũng không có.
"An Ninh, tại sao người lại cho rằng năm đó là Lạc gia ta đã cứu Tử Nguyên?"
"Ta đã điều tra qua, mười năm trước chính Lạc lão tướng quân đã tự mình đưa Tử Nguyên đến Thái Sơn, ngoại trừ hắn ra, không ai có khả năng tráo đổi thân phận của Tử Nguyên.
Huống chi..."
An Ninh dừng một chút: "Phụ hoàng có lẽ không biết, nhưng ta và Hoàng huynh đều biết ngươi vẫn luôn quan tâm Tử Nguyên, cứ coi như ngươi lo nghĩ cho Hoàng gia, cũng không thể sau khi vào kinh vẫn một mực không đi gặp nàng.
Hơn nữa, ngươi và An Lạc quá mức thân quen, không phải sao?"
Lạc Minh Tây cười cười, gật đầu: "Nói không sai, đến bây giờ Bệ hạ vẫn chưa biết An Lạc là Tử Nguyên, xem ra người thật sự muốn bảo vệ nàng, vậy hôm nay người đến phủ ta làm gì? Ở trước cổng lớn ồn ào không sợ tai mắt của Bệ hạ phát hiện sao?"
"Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc Tử Nguyên muốn cái gì, trừ ngươi ra, ta không biết còn có thể hỏi ai."
Không đợi Lạc Minh Tây trả lời, nàng đã chậm rãi mở miệng: "Chỉ mất một năm, nàng đã có thể làm chủ nội các chủ thảo luận chính sự, văn võ cả triều đều vô cùng thán phục, lại được lòng dân chúng thế tộc...!Lạc Minh Tây, An Lạc làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì?"
"Tất cả những gì Tử Nguyên làm đều vì lợi ích của dân chúng quốc gia, An Ninh, người cho rằng nàng muốn làm cái gì?"
"Vụ án Trung Nghĩa Hầu phủ có liên quan đến các ngươi phải không?"
An Ninh chần chờ nói.
Đáy mắt Lạc Minh Tây lướt qua một tia kinh ngạc, không ngờ An Ninh lại là người thông minh như thế, có lẽ nàng đã sớm nghi ngờ.
"Người muốn nghĩ sao thì nghĩ, nếu sợ Đế gia quật khởi, thì sau khi người rời khỏi Thu Lăng trang, trực tiếp đến điện Càn Nguyên là được, bất quá Đế gia lại nhiều thêm một oan hồn thôi."
Lạc Minh Tây không trả lời, xoay người đi về phía nội viện, đi được vài bước, dừng lại, âm thanh lạnh nhạt truyền đến: "Dù sao, Hàn gia người cũng không phải chưa từng làm."
An Ninh một mình đứng trong rừng phong, hai tay chậm rãi nắm chặt, đầu rũ xuống, không nhìn rõ nét mặt.
Trong thư phòng Đông cung, Hàn Diệp đứng trước cửa sổ, nhìn mấy cành cây khô héo ngoài sân, nét mặt thẩn thờ.
Triệu Nham đi tới gõ vang cửa phòng: "Thái tử điện hạ."
Hàn Diệp quay đầu lại: "Vào đi."
Triệu Nham bước vào, gần đây những việc hắn được giao đều vô cùng kỳ lạ, người được phái đi Tấn Nam điều tra An Lạc trại còn chưa trở về, Điện hạ lại bảo hắn điều tra vị trong cung kia.
Rõ ràng đã sắp kết thành phu thê, chờ đợi mười năm, còn có điều gì không yên tâm.
Cảm giác được ánh mắt của Thái tử có chút mất kiên nhẫn, Triệu Nham rùng mình, lấy lại tinh thần, vội vàng hồi bẩm: "Điện hạ, thần đã lệnh cung nhân cẩn thận lưu ý khẩu vị sinh hoạt thường ngày của Đế tiểu thư, theo lời ma ma hầu hạ thì sở thích và thói quen của nàng vẫn giống như năm đó, không hề thay đổi, ngay cả một vài chuyện xảy ra lúc nhỏ, Đế Tử Nguyên cũng nhớ rất rõ ràng."
"Ngươi đi điều tra hành tung của An Ninh thế nào rồi?"
"Công chúa đã không còn đi bãi săn luyện bắt cung nữa, nhưng mấy ngày nay công chúa lại đến bái phỏng Lạc công tử vài lần, lần nào cũng bị người Lạc phủ chặn ở ngoài cửa, hôm nay dẫn theo Viện chính Thái y viện đến xem bệnh cho Lạc công tử, mới có thể bước vào cửa lớn Thu Lăng trang."
Thấy Hàn Diệp trầm mặc không nói, Triệu Nham có chút sợ hãi: "Điện hạ, chẳng lẽ Đế tiểu thư và công chúa đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hàn Diệp không đợi hắn nói xong đã xua tay nói: "Không có việc gì, chỉ là ta đã quên một vài thói quen của Tử Nguyên, sợ làm nàng không vui thôi, ngươi lui xuống đi."
Biết rõ Hàn Diệp chỉ tuỳ tiện viện cớ, nhưng Triệu Nham cũng đành phải lui xuống, dù sao chuyện riêng của Đông cung, hắn cũng không dám can thiệp.
Hàn Diệp đi tới trước bàn, sắc mặt không đổi, cầm bút lông bắt đầu luyện chữ.
Từng nét từng nét, viết cực kỳ chậm.
Trên đời này, bất kể là ai, thói quen sau mười năm không thể không có bất kỳ thay đổi nào, trừ phi cố tình bắt chước thói quen thời thơ ấu năm này qua năm khác.
Cũng không có ai nhớ rõ tất cả mọi chuyện xảy ra lúc bảy tám tuổi, trừ khi ôn lại mỗi ngày.
Lực bút càng ngày càng mạnh, tiếng sột soạt vang lên, có cảm giác nét chữ ấn sâu trên giấy.
Đế Thừa Ân, An Ninh, Lạc Minh Tây, còn có...!Cổ tay Hàn Diệp dừng lại, một giọt mực rơi trên tờ giấy Tuyên Thành, làm nhoè đi nét chữ.
Nếu tìm ra được người ẩn đằng sau, có phải chân tướng sẽ được phơi bày hay không?
Đế Tử Nguyên...!Hàn Diệp ngước mắt lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng tuyệt đối đừng làm ta thất vọng.
Trong lúc cả kinh thành đều quan tâm đến vụ án Trung Nghĩa Hầu phủ, một tấu chương không nhanh không chậm được đưa vào kinh kỳ.
Cách kinh thành ba ngày đi đường, có một ngọn núi Hóa Duyên, đây chỉ là một ngọn núi bình thường, nhưng trên núi lại có một đám người không bình thường, nói trắng ra, chính là một đám người giang hồ không qua lại với triều đình và thổ phỉ.
Vân Hạ là nơi xuất hiện vô số nhân tài, năm đó cũng nhờ Tịnh Huyền tông sư dẫn dắt nhân sĩ giang hồ hiệp nghĩa giúp Đế Thịnh Thiên và Hàn Tử An ổn định giang sơn, cho nên tuyệt đối không thể coi thường những người này.
Lần này chuyện của Trung Nghĩa Hầu phủ khiến dân chúng vô cùng phẫn nộ, nghĩa sĩ giang hồ kéo nhau tụ tập ở núi Hóa Duyên, phất cao ngọn cờ tế trời, hô hào muốn vào kinh thành chặt đầu Trung Nghĩa Hầu an ủi bá tánh Tây Bắc đã chết thảm, qua lại nhiều lần nên có chút thanh thế.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Trung Nghĩa Hầu đã bị bắt giam, hỏi tội là chuyện sớm muộn, đợi vụ án này kết thúc, đám người trong giang hồ này sẽ tự giải tán, chỉ là quốc có quốc pháp, Gia Ninh Đế nếu đã biết chuyện này, tất nhiên sẽ không để yên, liền triệu tập đại thần vào điện thương thảo chuyện này.
Trong triều nhiều năm không có chiến sự, một bài tướng lĩnh nhàn rỗi ở kinh thành muốn kiếm chút chiến công, liền ở trên điện hô hào đòi dẫn binh thảo phạt, một lướt bắt gọn đám nhân sĩ giang hồ không để triều đình vào mắt, cũng có một vài đại thần kiến nghị nên theo sách lược 'không đánh mà thắng', nhất thời tranh cãi không ngừng.
Nhậm An Lạc nhàn nhã đứng ở dưới điện, cho dù chuyện này kết quả thế nào, cũng không tới lượt nàng đến tranh công, tránh khơi dậy lòng nghi ngờ của Gia Ninh Đế, chỉ là nàng cảm thấy kỳ lạ, Hàn Diệp trước nay luôn vì nước thương dân lại có thái độ khác thường không nói một câu.
Tuy rằng bọn họ là đám người lục lâm uống máu giang hồ, nhưng tính ra vẫn là con dân Đại Tĩnh.
"Câm miệng, ồn ào huyên náo, còn ra thể thống gì nữa!"
Gia Ninh Đế bị ầm ĩ đến choáng váng đầu óc, trầm giọng quát lên một câu, trên điện lập tức yên tĩnh lại, hắn nhìn xuống điện, ánh mắt rơi vào Thái tử đang im lặng, đột nhiên lên tiếng: "Thái tử, con dẫn ba ngàn binh mã, ngày mai lập tức lên đường đến núi Hóa Duyên, nếu có thể thắng mà không cần động tới binh lực thì càng tốt, nhưng nếu bọn họ tiếp tục khiêu khích triều đình, thì tốt nhất nên diệt trừ hậu hoạn."
Lời này vừa nói ra, không chỉ Hàn Diệp sửng sốt, mà ngay cả các quan đại thần trên điện cũng rất kinh ngạc.
Chỉ là một đám tiểu nhân giang hồ, làm sao đáng để Thái tử Đại Tĩnh phải xông pha ngàn dặm, nhưng hoàng mệnh đã ban, tuyệt đối không cho phép kẻ nào xen vào.
Hàn Diệp bước ra hai bước tới giữa điện, nửa quỳ lĩnh chỉ.
"Được rồi, chúng khanh nếu không còn chuyện gì nữa, vậy lui xuống đi..."
"Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn tấu."
Gia Ninh Đế vừa dứt lời, giọng nói trong trẻo vang lên giữa điện.
Chúng thần quay đầu lại nhìn lại, vẻ mặt ngạc nhiên không thua gì khi nghe thánh chỉ ban nãy.
An Ninh một thân triều phục Công chúa, chậm rãi đi vào trong điện, dưới ánh mặt trời chói chang, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm của nàng.
Nhậm An Lạc nheo mắt nhìn nàng, đáy mắt sâu như mực.
———