Hai mươi năm trước, lúc hoàng triều Đại Tĩnh vừa lập, Thái tổ và Đế gia chủ cùng nắm giữ thiên hạ, Hàn gia và Đế gia đều ngang nhau về binh lực lẫn danh vọng.
Một núi không thể có hai hổ, nếu trong thiên hạ có ai mang lòng kiêng kị Đế gia, nói một câu trong lòng, cả triều thần dân chúng Đại Tĩnh đều biết, chỉ có hoàng gia.
Nhưng lời này không thể nói, cũng không ai có đủ can đảm để nói.
Lúc này, nhìn Nhậm An Lạc đứng trên thềm đá vững vàng như núi, tất cả chúng thần im lặng.
Bọn họ cũng muốn biết, khi nữ cô nhi Đế gia mai danh ẩn tích mười năm, bỗng một ngày vạch trần chân tướng mười năm trước, rốt cuộc hoàng gia sẽ ứng phó thế nào?
"Đế Tử Nguyên, ngươi nói kẻ chủ mưu đang ở ngoài điện Nhân Đức này? Hoang đường, đại thần cả triều, hoàng thân quốc thích ai dám làm chuyện này? Lại có ai dám hãm hại Đế gia? Gương mặt vua Gia Ninh uy nghiêm khó hiểu.
Lời vừa dứt, sắc mặt các đại thần biến đổi, bắt đầu nhớ lại hồi ức nhà mình năm đó từng qua lại với phủ Trung Nghĩa Hầu, nếu lúc này mang trên lưng tội mưu hại, thì nước bọt của dân chúng trong thiên hạ cũng đủ khiến bọn họ chết đuối.
"Bệ hạ, thần chưa từng nói các vị công hầu hãm hại Đế gia ta."
Nghe Nhậm An Lạc nói, chúng thần mới thở phào nhẹ nhõm.
Vua Gia Ninh nhướng mày "Hửm? Vậy ngươi nói là ai?"
Chuyện Đế gia năm đó dù có đầy đủ chứng cứ, nhưng vẫn không tìm được chứng cứ chỉ ra kẻ chủ mưu phía sau, về điểm này, vua Gia Ninh biết rõ hơn ai khác.
"Bệ hạ." Nhậm An Lạc ngẩng đầu "Trước tiên nói về bức mật thư được đưa đến thành Đế Bắc, tuy có người có thể mô phỏng bút tích, nhưng tiền đề là người đó cần phải biết rõ bút pháp của người bị làm giả bút tích.
Theo thần biết, bút mực mỗi ngày của Bệ hạ đều sẽ đưa vào phòng cất giữ của hoàng gia, thứ không cần thiết sẽ hủy luôn trong ngày, hoàng cung canh gác vô cùng nghiêm ngặt, vật phẩm Bệ hạ dùng càng trông coi cẩn thận, thứ thần nói thẳng, trên đời này khó bắt chước nhất chính là ngự chỉ của Bệ hạ.
Còn cả ngọc tỷ Thiên tử, nếu không phải người quen thuộc trong cung, sao có thể dễ dàng trộm được.
Hơn nữa người đó còn có thể giấu mật hàm vu khống trong phủ Tĩnh An Hầu, thế lực đằng sau càng không thể xem thường."
Lời này nói quả là hay, biểu tình trên mặt chúng thần phải gọi là phong phú đa dạng.
Ánh mắt vua Gia Ninh trầm xuống "Đế Tử Nguyên, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"
Nhậm An Lạc không trả lời, thuận theo lời mình tiếp tục nói "Không chỉ như vậy, người đó chỉ dùng một bức mật thư đã có thể khiến công hầu nhất phẩm triều đình, Trung Nghĩa Hầu tay nắm trọng binh cúi đầu nghe lệnh, không chút do dự ......"
Nhậm An Lạc dừng lại thoáng chốc, nhìn thẳng vào vua Gia Ninh trên ngự đài.
"Thần cả gan, mời Bệ hạ đoán thử, có mấy người trên Đại Tĩnh ta có thể đồng thời làm được những điều vừa rồi, mà người có khả năng nhất trên điện Nhân Đức hiện giờ lại là ai?"
Cả điện im lặng.
Chúng thần trừng lớn mắt, nhìn Nhậm An Lạc cao giọng chất vấn, không thể nói được lời nào.
Người cảm thấy sảng khoái khi Đế gia như gai trong mắt, đinh trong thịt trên Đại Tĩnh kia bị diệt trừ, còn không phải là ......!dù cố gắng khống chế biểu tình, nhưng ánh mắt chúng thần vẫn không tự chủ được mà nhìn lên ngự đài.
Hàn Diệp nhíu mày, ngay cả hắn cũng chỉ có thể tra được mật thư được gửi từ trong cung, vốn không cách nào xác định là phụ hoàng hay hoàng tổ mẫu, Nhậm An Lạc sao lại nói như vậy? Rốt cuộc còn có gì mà hắn cũng không biết?
"Được, được lắm! Hay cho một Đế Tử Nguyên!" vẻ mặt bình tĩnh của vua Gia Ninh cuối cùng tan vỡ, ông nhìn Nhậm An Lạc có chút lạnh lùng "Đế Tử Nguyên, ngươi nói ......!là Trẫm."
Vua Gia Ninh đột nhiên vỗ tay xuống bàn, nhìn Nhậm An Lạc quát "Hoang đường, thật nực cười, Trẫm là Thiên tử Đại Tĩnh, vạn dân đều là con dân của Trẫm, sao Trẫm phải làm chuyện người thần căm phẫn như vậy! Nếu ngươi nghi ngờ Trẫm, thì đưa chứng cứ ra đây, nếu không Trẫm sẽ không tha cho ngươi!"
Nhậm An Lạc không tránh né đón nhận ánh mắt vua Gia Ninh, chậm rãi nói "Bệ hạ, thần không có chứng cứ."
Hô hấp của chúng thần ngưng lại, sắc mặt Hàn Diệp cũng biến đổi, lại nghe thấy Nhậm An Lạc cao giọng nói "Nhưng theo thần thấy, nếu Bệ hạ là kẻ chủ mưu, mọi chuyện đều có thể lý giải.
Tại sao phụ thân ta không chút nghi ngờ mật thư kia là thật hay giả, tại sao Trung Nghĩa Hầu lại tuân mật lệnh hành sự, không hề thoái thác ......!người trong thiên hạ có thể làm được như vậy, không thể phủ nhận, Bệ hạ là hiềm nghi lớn nhất.
Thần không muốn vu oan Bệ hạ, nhưng thần cũng không muốn nỗi oan cả nhà không được rửa sạch, thần khẩn cầu Bệ hạ đưa ra chứng cứ, chứng minh cho thần và dân chúng trong thiên hạ rằng ......!Bệ hạ vô tội."
Bắt Thiên tử chứng minh mình vô tội với vạn dân! Lời trách phạt này cũng quá to gan rồi, chúng thần yên lặng nhìn hai người giằng co, trong lòng cảm thấy kỳ lạ khó hiểu.
Nếu những lời này không bị nói toạc ra như thế, hoàng gia có thể còn che đậy một chút, kéo dài thời gian tìm chủ mưu phía sau, dặn dò một chút.
Nhưng hôm nay Nhậm An Lạc chất vấn thẳng thắn trước mặt văn võ bá quan như thế, hoàng gia không còn lui được nữa.
Có lẽ là nên nói Nhậm An Lạc đang ép Bệ hạ, hoặc là dốc hết sức tìm ra hung thủ thật sự, không được đùn đẩy, hoặc là gánh tội danh mưu hại Đế gia, tàn sát tám mươi ngàn tướng sĩ.
Sau hôm nay, tuy dân chúng trong thiên hạ không dám nói gì, nhưng mọi người đều sẽ nghĩ Bệ hạ đã hãm hại trung lương, thiên uy hoàng gia từ đây không còn lại gì.
Đại Tĩnh mới lập quốc chỉ hai mươi năm, căn cơ chưa vững chắc, nếu có người thừa cơ gây rối, kích động dân chúng, sợ rằng giang sơn Hàn gia sẽ lâm nguy!
Đại thần đang ngồi đây có ai không am hiểu đạo lý trên triều, gần như ngay lập tức, đã phân tích lợi và hại rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía Nhậm An Lạc trở nên khác đi.
Một nữ tử, chỉ bằng vài câu nói đã có thể khiến thiên hạ rung chuyển, quá dọa người rồi.
Vua Gia Ninh càng nghĩ nhiều và xa hơn bá quan đang ngồi ngoài điện Nhân Đức.
Ông mím môi, lửa giận trong mắt gần như trào ra, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Đế Tử Nguyên ẩn nấp mười năm, bày chứng cứ chuyện Đế gia mưu phản trước mắt bá quan, năm đó hoàng gia trảm nhầm trung lương đã mất lòng dân, nếu Thiên tử Đại Tĩnh là ông đây còn gánh tội tàn sát con dân, chắc chắn bị vạn dân lên án chỉ trích ......!khá khen cho một Đế Tử Nguyên, nàng còn khó giải quyết hơn Đế Thịnh Thiên năm đó.
Thái hậu trầm mặc ngồi trên ngự đài, quay đầu liếc nhìn vua Gia Ninh đang im lặng, trong lòng thấy hối hận.
Nếu mười năm trước gϊếŧ luôn Đế Tử Nguyên ở thành Đế Bắc đã không để lại tai họa ngầm, liên lụy cả hoàng tộc hôm nay gánh toàn bộ tiếng xấu.
Ở vị trí của hậu phi công chúa, An Ninh ngồi thẳng người, nàng trầm mặc nhìn Nhậm An Lạc, đôi mắt đen không thấy đáy.
"Từng chuyện này, Bệ hạ quả thật đáng nghi hơn bất kỳ ai, nếu muốn thần hết nghi ngờ, xin cho thần một câu trả lời hợp lý." Nhậm An Lạc thấy vua Gia Ninh im lặng, chậm rãi lên tiếng, nhưng ánh mắt lại chuyển về phía An Ninh, không hề né tránh.
Trên quảng trường lâm vào bế tắc, ánh mắt của bá quan nhìn về phía ngự đài ngày càng phức tạp, cũng ngày càng dao động.
Được chim quên ná, được cá quên nơm.
Nếu năm đó Tĩnh An Hầu trung nghĩa vì nước cũng không có kết cục tốt đẹp, vậy thì bọn họ sau này khó đảm bảo có phải có chung kết cục hay không, không khí ngoài điện Nhân Đức đột nhiên lạ thường.
Vua Gia Ninh biết chúng đại thần đang nghĩ gì, nhìn sự tôn kính đế vương trong mắt bọn họ phai nhạt dần, ông cau mày, lúc này ông không thể làm gì hơn.
"Phụ hoàng." vua Gia Ninh vừa định lên tiếng, An Ninh lại không hề báo trước bước ra khỏi chỗ ngồi, tới trước thềm đá, chậm rãi quỳ xuống "Nhi thần biết chân tướng."
Một câu của công chúa An Ninh, quả thật là chấn động, làm chúng thần nghẹn họng trố mắt.
Vua Gia Ninh nhìn trưởng nữ quỳ trên đất, lạnh giọng trách mắng "An Ninh, không được nói bậy, mười năm trước con chỉ mới tám tuổi, sao có thể biết được bí mật như vậy!"
An Ninh cúi đầu, đặt tay dưới đất, đầu đặt trên thềm đá xanh, đáp rõ ràng "Phụ hoàng, nhi thần không nói bậy, nhi thần thật sự biết chủ mưu hãm hại Đế gia mười năm trước là ai."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của An Ninh, Thái hậu nhất thời bất an trong lòng, như thể mất đi khống chế.
"An Ninh! Không được làm càn!" sắc mặt vua Gia Ninh lạnh lùng, quát lớn.
Thấy vua Gia Ninh không đồng ý để An Ninh nói, các lão công hầu ở một bên cũng đứng ngồi không yên, nhao nhao đứng dậy góp lời "Bệ hạ, chuyện này rất quan trọng, lúc ấy tuy công chúa nhỏ tuổi, có lẽ từng nhìn trộm được gì đó, công chúa nói ra chân tướng cũng có ích với Bệ hạ, sao không nghe công chúa giãi bày?"
Bọn họ là triều thần Đại Tĩnh, nếu có chứng cứ chứng minh vua Gia Ninh vô tội, triều đình yên ổn, bọn họ đương nhiên rất vui mừng.
Chúng thần khuyên can, vua Gia Ninh không tiện làm trái, chỉ đành nhìn chằm chằm An Ninh, chán nản phất tay "An Ninh, con nói đi."
An Ninh ngẩng đầu, nhìn bá quan dưới thềm đá, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng.
"Các vị đại nhân, chuyện Đế gia không liên quan đến phụ hoàng, phụ hoàng cũng hoàn toàn không biết chuyện.
Người năm đó đưa mật thư tới thành Đế Bắc, lệnh cho Trung Nghĩa Hầu chặn gϊếŧ quân Đế gia là, là ...!Hoàng tổ mẫu."
Cả triều văn võ trên thềm đá không còn nhớ đây là lần thứ mấy bị chấn động nói không ra lời trong hôm nay.
Bọn họ nghĩ tới vô số khả năng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới chủ mưu từ trong miệng An Ninh nói ra sẽ là mẫu thân của Thiên tử, đương triều Thái hậu!
Tuệ Đức thái hậu thương người thiên hạ, lòng mang vạn dân, từ khi Thái tổ lập quốc đã được vạn dân kính trọng, dang tiếng thiện lương của Thái hậu truyền xa như vậy, sao có thể là chủ mưu phía sau hãm hại Đế gia, tàn sát con dân?
Nhưng công chúa An Ninh tính tình ngay thẳng, luôn được triều thần kính trọng, nếu không phải chân tướng, sao nàng có thể nói ra lời vu oan cho chính tổ mẫu của mình như vậy?
Gần như ngay lập tức, mọi người đồng loạt nhìn Thái hậu trên ngự đài, không khỏi có chút dao động khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thái hậu.
Nếu ai có quyền thế có thể làm được những điều này trên Đại Tĩnh, thì Tuệ Đức thái hậu dường như là ......!một trong số đó.
"An Ninh, ngươi làm sao có thể tùy tiện nói những lời như vậy, người mà ngươi vừa mới chỉ chính là tổ mẫu của ngươi, Hoàng thái hậu của Đại Tĩnh." trong hoàng thân, Minh vương râu hoa râm đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, run rẩy nói.
Minh vương là huynh đệ duy nhất còn sống của Thái tổ, có vai vế lớn nhất và uy danh cao nhất trong tông thân.
Chuyện này đã liên quan đến Thái hậu, dù ông không muốn dính vào cũng không thể không nói câu nào.
"Minh vương, đệ để nàng nói, ai gia muốn nghe xem tôn nữ ngoan của ai gia rốt cuộc có thể nói ra lời gì!" giọng Thái hậu từ trên ngự tòa truyền đến, lạnh lùng vô cùng.
An Ninh quay đầu, đôi mắt sáng ngời ngày thường tựa như mất hồn.
Nàng nhìn phía ngự đài, lặng lẽ lên tiếng.
"Hoàng tổ mẫu, mười năm trước, đêm mà phụ hoàng hạ chỉ ban cả Đế gia tội chết, ta đã đến Phật đường điện Từ An."
Thái hậu sửng sốt, không dám tin nhìn An Ninh, đồng tử đột nhiên co rút, bàn tay nắm ghế khẽ run.
Hàn Diệp đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhậm An Lạc, ánh mắt sáng rực, mơ hồ có ý chỉ trích.
Tới lúc này rồi, nàng sớm đã biết An Ninh có thể biết chân tướng!
Nhậm An Lạc đón nhận tức giận của hắn, tuy thản nhiên bình tĩnh, nhưng cũng có chút không đành lòng.
"Ngày đó phụ hoàng ban Đế gia tội chết, ta vốn định đến điện Từ An xin tổ mẫu cầu tình cho Đế gia, nhưng ngoài điện canh gác nghiêm ngặt, ta và Lương Hỉ đã trèo vào sau Phật đường điện Từ An.
Lúc ấy, Hoàng tổ mẫu và Trương công công cũng ở Phật đường, ta trốn sau tượng Phật chính tai nghe được Trương Phúc nói hắn trộm ngọc tỷ của phụ hoàng, tuân theo lệnh của Hoàng tổ mẫu làm giả ngự chỉ đưa đến Tấn Nam, lừa Tĩnh An Hầu phát binh đến Tây Bắc."
An Ninh rũ mắt, rất chậm rãi nói xong từng câu từng chữ "Nếu các vị đại thần không tin, chỉ cần thẩm vấn đại tổng quản Trương Phúc điện Từ An sẽ có thể tra được chân tướng.
Phụ hoàng không biết chuyện Đế gia, không liên quan đến phụ hoàng."
Sắc mặt Trương Phúc đứng sau Thái hậu tái nhợt, mồ hôi toát ra trên trán trong tiết trời tháng chạp mùa đông còn nhiều hơn cả ngày hè.
An Ninh dập đầu xuống đất, trên triều phục vàng nhạt của công chúa dính đầy bông tuyết, chật vật khó coi.
"Phụ hoàng, nhi thần đã biết chân tướng từ mười năm trước, nhưng lại không nói ra, khiến Tĩnh An Hầu cùng tám mươi ngàn tướng sĩ chịu mười năm oan khuất, uổng cho nhi thần là công chúa Đại Tĩnh, nguyện chịu phụ hoàng trách phạt."