Đế Hồn Lạc

Diêu Quang trừng Dư Tĩnh.

Theo lẽ thường mà nói một người chết nên sắc mặt như vôi, mắt như cá chết, tứ chi cứng ngắc, cả người lạnh như băng.

Cố tình thư sinh trước mặt này......

Ánh mắt trong suốt, sắc mặt hồng nhuận, trừ bỏ nhiệt độ cơ thể hơi thấp một tí, khí sắc thậm chí so với trước khi y chết còn tốt hơn mấy phần!!

Thiên linh bị đinh cắm vào được Long vương thi pháp tu bổ đã sớm tiêu tan dấu vết, trừ bỏ không có hô hấp không có mạch đập, y hoàn toàn chẳng khác gì người sống!!

Dư Tĩnh thấy hắn nhìn mình chằm chằm, liền cười cười chớp chớp mắt với hắn: “Như thế nào? Không thích bộ túi da này? Nếu như ngươi không thích, có thể quay đầu lại chọn một bộ khác.”

“......” Diêu Quang rốt cục lửa giận bùng nổ, một cước đạp qua, đá thư sinh kia ngã xuống đất, quát, “Ngươi là Diêm La hay là trành quỷ*?! Xem thân thể là quần áo?! Tùy tiện thay đổi mặc vào?!” (QT dịch là ma cọp vồ, theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác. Chẳng liên quan gì việc đổi xác =_=, thật muốn đổi thành “ốc mượn hồn” =_=)

“Kia… Kia không phải đồ mới…” Thư sinh rất là ủy khuất, “Ta đây không phải sợ ngươi sau này nhìn ta mấy ngàn năm, nhìn thấy cùng khuôn mặt dễ dàng sinh ghét sao......”

Diêu Quang một hơi không lên suýt nữa đau sốc hông.

Trừng mắt nhìn y một lúc lâu, thế nhưng không có tiếp tục quyền đấm cước đá, đứng dậy, như có như không bỏ lại một câu: “Ta thích cũng không phải bộ thân xác thối tha của ngươi!…”

Thư sinh ở sau lưng hắn đứng lên, mượn động tác phủi bùn đất che dấu đi ý cười thực hiện được trên khóe miệng.

“Tới rồi!”

Diêu Quang ngẩng đầu nhìn Tỏa Yêu Tháp đen kịt sâu thẳm cách đó không xa.

Hắc tháp cực đại ngủ say dưới màn đêm, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, ngay cả gió thổi qua phiến tử vực này cũng tạm dừng, không dám tạo ra mảy may âm thanh.

Thiết liên thô to vẫn đang chặt chẽ quấn quanh thân tháp, nhưng bóng dáng cao lớn sắc xanh luôn đứng trước tháp tiền cũng đã không còn tăm hơi.

Diêu Quang ngạc nhiên nhìn quanh: “Thiên Xu đâu?!”

Dư Tĩnh cũng kỳ quái, chính là y bình tĩnh hơn Diêu Quang, ngẩng đầu nhìn về hướng đỉnh tháp: “Chỉ sợ cái vị bị khóa trên đỉnh tháp cũng không ở đây?”

“Cái gì?!” Diêu Quang kinh hãi, lúc này hắn mới cảm giác được cổ yêu lực khủng bố làm cho người ta phát run trên đỉnh tháp kia đã sớm biến mất hầu như không còn, “Hắn thế nhưng ra khỏi tháp?! Vậy Thiên Xu.....”

“Đừng lo lắng, nếu Tham Lang tinh quân có việc gì, sáu vị tinh quân còn lại tất có sở cảm.” Hắn chỉ vào vị trí bắc đẩu thất nguyên tinh vị trên trời, “Tham lang tinh mang đại thịnh, cũng không có dấu hiệu suy kiệt.”

Lúc này Diêu Quang mới thoáng yên tâm, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Ngay cả tên kia đều rời khỏi tháp, chẳng lẽ tam giới lại phải gặp kiếp nạn?!”

“Cũng không hẳn vậy......” Dư Tĩnh có chút đăm chiêu, “Vị kia nếu có thể dễ dàng châm ngòi Bắc Minh Côn tộc xâm phạm Đông hải, đó là nói cho dù hắn đang ở trong tháp, phá vỡ tam giới cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”

“Ý của ngươi là, hắn rời tháp là có nguyên nhân khác?”

“Không biết.”

“Ngươi......”

“Vị kia chính là thượng cổ thần linh, mặc dù sa đọa thành yêu, nhưng tâm tư xem tẫn thiên số này không phải ta hay ngươi có thể đoán được.” Dư Tĩnh thản nhiên, “Đã có Tham Lang tinh quân ở, hẳn sẽ không ra đại loạn gì, ngươi không cần quá mức lo lắng.”

Không cần lo lắng?! Diêu Quang trừng mắt nhìn y, phía trước tràng Côn tộc đại loạn ở Đông hải suýt nữa lật ngã Đông hải, bất quá đó là chuyện cái vị trên đỉnh tháp chưa rời khỏi tháp! Lúc này còn không lo lắng thì thật sự là gặp quỷ!

Dư Tĩnh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chuyện nghịch thiên yêu đế cực kì nguy hiểm kia chạy ra khỏi tháp, tâm tình vô cùng tốt đề nghị: “Nếu Tham Lang tinh quân không ở đây, chúng ta đợi ở trong này cũng là vô dụng, không bằng tìm thêm mấy viên bảo châu trở về, biết đâu Tham Lang sẽ cần đến.”

Diêu Quang hơi hơi do dự, trước mắt Thiên Xu chẳng biết đi đâu, đúng như lời Dư Tĩnh nói, lưu lại nơi đây cũng là lãng phí thời gian.

“Được rồi......”

“Vậy đi đâu trước mới tốt đây?” Dư Tĩnh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười, “Nghe nói trong động Mao Sơn Hoa Dương có một viên bảo châu, có thể trấn tà khu ma, không biết là thật hay giả, không bằng chúng ta đến nơi đó trước nhìn một cái đi!”

“Mao Sơn?!” Diêu Quang nhìn chằm chằm bộ thân thể đã chết rụng của quỷ Diêm La, “Nơi đó đều là mấy tay đạo sĩ lấy chuyện hàng khu quỷ ma làm nhiệm vụ của mình, ngươi muốn đi đến đó?!”

“Bọn họ khu quỷ của bọn họ, có quan hệ gì đến chúng ta đâu?”

Dư Tĩnh vẻ mặt thản nhiên, trở tay tùy ý bổ xuống, ở trên hư không xé mở một vết rách tối om, bên trong thổi ra từng trận âm phong, cộng thêm tiếng quỷ khóc sói gào......

Nhưng mà thư sinh kia lại hoàn toàn không cảm giác nhanh chân bước vào, quay đầu lại nhếch miệng cười với Diêu Quang: “Chúng ta đi đường tắt!”

Không biết khi đám đạo sĩ ngày ngày kêu trừ ma vệ đạo kia nhìn đến một con quỷ tá thi hoàn hồn tùy tiện từ âm dương lộ chạy đến địa bàn của mình, lúc đó sẽ gà bay chó sủa như thế nào?

Diêu Quang lộ ra một nụ cười có thể nói là ác liệt, không hề nhiều lời, lập tức nhảy vào, đứng bên cạnh Dư Tĩnh.

Kéo tay y, trong nụ cười kia, có một tia vội vã không thể chờ đợi thêm.

“Vậy còn chờ cái gì? Đi thôi!”

— Toàn văn hoàn —

Phong Y: Yup, xong Đế hồn lạc! *tung bông*

Nhưng hẳn là đã đọc xong toàn bộ hệ liệt thì chẳng ai thấy thỏa mãn với kết thúc thế này, nhỉ? (hầu nhưu cả 6 bộ cũng đều như vậy cả). Nhưng mà nếu chỉ tóm gọm trong Đế hồn lạc thì đã đủ rồi, phải nói là kết thúc “viên mãn”? Cuối cùng Tống Đế Vương sau hơn ngàn năm đã ôm được mỹ nhân vào lòng, và càng thể hiện rõ bản chất phúc hắc ác liệt của anh~ thật sự chỉ có Dư Tĩnh mới xử lý được Diêu Quang Phá Quân tinh này mà thôi, bên Thiên Xu dẫn, cảm thấy Diêu Quang rất là nghe lời anh, rất là ngoan *bật cười*.

Trong Thiên Xu dẫn, trong trận chiến với yêu đế Ứng Long, vì cứu Diêu Quang mà bộ túi da của Tống Đế Vương bị trở thành thịt băm, bị Diêu Quang trách, còn cười ngu nói “vậy thì trở về lại đi đầu thai lấy bộ túi da khác, chẳng phải ngươi luôn cằn nhằn bộ túi da kia quá lạnh, tối ôm ngủ không thoải mái hay sao”, rồi Diêu Quang lại ngọt ngọt ngào ngào (?) đáp lại “Nếu như lúc đó ngươi còn chơi trò mất trí nhớ, ta sẽ trực tiếp bóp chết ngươi để ngươi trở về đầu thai lần nữa.”, rất rất đáng yêu ^ ^.

Btw, 6 tinh quân bị Ứng Long đánh bại, 6 vị ái nhân cũng trọng thương, Tống Đế Vương lại càng không thấy tăm hơi… kết thúc của Thiên Xu dẫn cũng chẳng nói gì về các CP này, phải qua “Du thế”, coi như là tổng hợp ngoại truyện của tất cả các CP mới nói rõ cuộc sống sau này của họ, thế nhưng “Du thế” đã bị ngưng giữa chừng, và đến nay vẫn không thấy tăm tích ; ^ ; o, *nghẹn ngào*

Thôi thì tự suy diễn vậy, hy vọng một ngày đẹp trời nào đó tự dưng lại thấy “Du thế” nguyên nguyên vẹn vẹn, lúc đó nhất định sẽ ôm lấy mà cười tít mắt cả tuần ^ ^.

Hơn hết, cám ơn mọi người đã ủng hộ Đế hồn lạc trong thời gian qua. Lần đầu tiên edit thể loại tiên yêu huyễn huyễn này nên hẳn sẽ có rất nhiều điều sơ sót, hy vọng mọi người có thể du di bỏ qua cho ^ ^.

Hy vọng các cậu sẽ tiếp tục ủng hộ ^ ^ *cúi chào*

~TOÀN VĂN HOÀN~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui