Thẩm Lâm Uyên nhìn Cố Tiện Ngư, tầm mắt dừng ở trên mặt nàng hồi lâu.
Cố Tiện Ngư chớp chớp mắt, tưởng là hắn không tin, lập tức nói: “Cậu đừng có không tin, mình thật sự đánh nhau rất giỏi!”
Cái mà Thẩm Lâm Uyên không tin, cùng với cái mà Cố Tiện Ngư tưởng rằng hắn không tin, hiển nhiên hoàn toàn bất đồng.
Thấy Thẩm Lâm Uyên không nói chuyện nữa, Cố Tiện Ngư còn muốn khoe khoang một chút cánh tay của mình.
Nhưng vừa nhìn thấy cánh tay gầy như que củi kia của mình, lại lập tức rụt tay lại, giọng nói ngọt ngào lại đắc ý, “Lúc nãy nhìn thấy cơ bắp của mình rồi chứ! Đánh nhau rất giỏi đó!”
Hiển nhiên, hoàn toàn đã quên mất mình từng nói qua một câu rất mâu thuẫn “ngay cả gạch cũng không nhấc lên được”.
Thẩm Lâm Uyên cũng không vạch trần nàng.
Nói xong, Cố Tiện Ngư cũng không đợi Thẩm Lâm Uyên mở miệng, liền đẩy chén cháo nóng hổi về phía Thẩm Lâm Uyên, sau đó lấy một cái bánh bao thịt còn nóng hầm hập ra, chia làm hai nửa, đưa một nửa cho hắn.
“Mỗi người một nửa.
”
Thấy Thẩm Lâm Uyên vẫn không nhúc nhích, nàng liền vươn tay ra, kéo kéo tay áo bệnh nhân trên người hắn, “Bánh bao thịt ăn rất ngon đó!”
Thẩm Lâm Uyên giật tay áo ra khỏi ngón tay nàng.
Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn cầm muỗng lên, yên lặng ăn cháo.
Với cái đầu của nàng, chắc cũng không làm ra được mấy chuyện bỏ thứ gì đó vào bên trong đâu.
Thiếu niên ăn uống rất nhã nhặn, mặc dù hắn thật sự có chút đói bụng, nhưng cũng ăn một cách thong thả ung dung.
Nhìn người đẹp ăn cơm, cũng là một loại hưởng thụ.
Chờ hắn ăn cháo xong, Cố Tiện Ngư lại đưa một nửa cái bánh bao cho hắn.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn qua.
Tiểu cô nương ngồi ở ngay mép giường, từng ngụm từng ngụm ăn bánh bao thịt.
Nàng rất nhỏ con, cũng rất gầy, ngồi ở mép giường cúi đầu xuống, nhìn rất ngoan rất ngoan.
Giống như là đã nhận ra tầm mắt của Thẩm Lâm Uyên.
Cố Tiện Ngư cắn bánh bao ngẩng đầu lên, miệng phình to, có chút nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn.
Thẩm Lâm Uyên thu hồi tầm mắt lại, cầm bánh bao ở trước mặt lên, nhẹ nhàng cắn một cái.
So với những món ăn mà hắn ăn trước đây, không hề ngon chút nào.
Nhưng mà……
Cũng không khó ăn đến vậy.
-
Vì không để cho viện trưởng lo lắng, Cố Tiện Ngư hôm nay trở về tương đối sớm.
Cũng không có tiền gọi xe nữa, nên đành ngồi xe buýt.
Cho dù là gọi xe hay là ngồi xe buýt, đối với Cố Tiện Ngư mà nói, đều là chuyện rất mới mẻ.
Mắt nàng lúc nào cũng sáng lấp lánh nhìn khắp nơi, mấy bác trai bác gái bên cạnh thấy nàng hoạt bát, cũng nhịn không được nói mấy câu với đứa nhỏ này.
Lúc xuống xe, bác gái còn lưu luyến không rời nói nàng nếu có rảnh thì tới quảng trường xem bọn họ khiêu vũ.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, liền chạy về cô nhi viện.
Mặc dù ban ngày trời âm u mù mịt, còn ẩn ẩn có tiếng sấm vang lên.
Nhưng cũng may là nửa đêm trời mới bắt đầu mưa.
Tới ngày hôm sau, mưa càng lúc càng lớn, mưa to gió dữ, mưa như trút nước.
Thỉnh thoảng tiếng sấm vang lên ầm ầm.
Cố Tiện Ngư muốn ra ngoài, nhưng lại bị viện trưởng ngăn lại.
Nàng chỉ có thể lấy băng ghế nhỏ ra ngồi ở một bên, thấy mưa nhỏ hơn rồi, liền nói một tiếng với viện trưởng, rồi cầm ô chạy về phía bệnh viện.
Chỉ là, vừa mới đi được nửa đường, bánh trôi liền nói: “A! Vai ác chạy rồi!”
Cố Tiện Ngư: “?”
Tiểu cô nương sau khi tìm kiếm ở trong đầu “điện thoại” là gì, liền biết chắc chắn là đứa con riêng kia của Thẩm gia.
Nàng chờ xe đến trạm, lập tức xuống xe, sau đó dưới sự nhắc nhở của bánh trôi, đợi chuyến xe buýt tiếp theo.
Ở trên xe, Cố Tiện Ngư càng nghĩ càng giận!
Chưa thấy một gia đình nào như vậy cả!
Lòng lang dạ sói!
Bánh trôi: “Vai ác hình như cầm kịch bản cô bé lọ lem, đại nhân chính là tiên đỡ đầu.
”
Cố Tiện Ngư ngồi ở trên xe, làm mấy động tác giãn cơ đơn giản.
Thuận tiện lát nữa động thủ.