Đế Long Tu Thần


Đế Long đứng trước vực sâu Tu Ma Giới ở Nam Cương, nhìn thấy bốn vị thủy tổ hiện thân.

Lúc trước, ngoại trừ vị sư phụ của Khương Hoài Ưu dùng Nguyên Thần gặp mặt, ba vị khác đều lấy pháp thuật biến ra pháp tướng cho nàng thấy, Đế Long chưa bao giờ nhìn ra chân thân của họ là cái gì.
Pháp tướng, một số người dựa trên ngoại hình bản thân làm pháp tướng, nhưng một số lại không, ví dụ như pháp tướng của Khương Hoài Ưu là một tiểu thế giới Hỗn Độn, bản thể của Thanh Lam là một con chim màu xanh, Nguyên Thần là người, pháp tướng lại là chim xanh.

Cũng có người ngàn mặt ngàn tướng, giống như nàng, nàng muốn cho người khác nhìn thấy nàng là bộ dáng gì thì chính là bộ dáng đó.

Bây giờ, Đế Long nhìn thấy chính là Nguyên Thần bọn họ biến thành, tuy nàng không thể nhìn thấu chân thân của bọn họ, nhưng cũng có thể nhìn ra một ít thứ râu ria.

Nàng chắp tay nói, "Kính chào bốn vị thủy tổ, quen biết nhau lâu như vậy, nhưng ta chưa từng chính thức hỏi tên húy của các ngài, mong các ngài thứ lỗi vì sự vô lễ này."
Đứng ở phía trước, ông lão có vẻ ngoài già nua giống như cây thông ngàn năm tuổi, nở nụ cười đôn hậu, "Con rồng nhỏ này, bây giờ ngươi mới nhớ hỏi tên húy.

Ngô tên Thái Thương." Ông vừa cất lời, Đế Long lập tức nhận ra vị này chính là vị đã biến thành con sâu nhỏ nằm bên ngoài Ma Quật với nàng.

Đế Long lập tức chắp tay, "Tiểu Long kính chào Thái Thương thủy tổ."
Nàng lại quay đầu nhìn sư phụ Khương Hoài Ưu, nói: "Không biết ta nên gọi ngài là gì?"
"Ngô tên Hỗn Độn, có nghĩa là sự hợp nhất của tất cả vạn vật thành duy nhất."
Đế Long tinh tế cân nhắc ý nghĩa sâu xa tên của ông ta, nhẹ nhàng gật đầu, chắp tay nói: "Cảm ơn đã chỉ dạy." Nàng lại quay sang nhìn nam tử bộ dáng thư sinh bên cạnh, "để ta đoán xem, vị này hẳn là Phượng Hoàng đắc đạo." Nàng dứt lời, lại quay đầu về hướng thành Thánh của Yêu Tộc hét lớn "Thanh Lam, nhà ngươi có bà con thân thích ở đây này." Hắn không có cố tình che giấu hơi thở trên người, Thanh Lam lại có huyết thống Phượng Hoàng, hơi thở trên người bọn họ có chỗ tương tự.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ái Thật Lâu Bằng Hữu

2.

Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
3.

Hoàng Hôn
4.

Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
=====================================
Nam tử bộ dáng thư sinh cười nói: "Không tồi, ta là Phượng Hoàng, là hoàng đế của tộc Phượng Hoàng."
Thành Thánh cách nơi đây cũng không xa, Thanh Lam vốn đang chú ý đến nơi này nghe được tiếng la của Đế Long, hơi giật mình, vừa trông lại liền nhìn thấy vị nam tử tự xưng Phượng Hoàng đang nhìn mình, đột nhiên có cảm giác bị nhìn thấu lóe lên rồi biến mất.

Phượng Hoàng gật đầu nói: "Không tồi, đúng là có huyết mạch của tộc Phượng Hoàng ta, hẳn là hậu duệ của tộc Thanh Loan."
Thanh Lam bay đến vực sâu Tu Ma Giới, chắp tay hành lễ với Phượng Hoàng, "nguyên hình của con là một con chim xanh." Thanh Điểu và Thanh Loan, chỉ khác một chữ, đã là hai chủng tộc khác nhau.
"Không nghi ngờ gì nữa, con thật sự mang dòng máu Thanh Loan trong người." Hắn đột nhiên cau mày, "Một giới này còn có hậu duệ tộc ta còn sống sao? Hay chỉ còn sót lại một hậu thế duy nhất?"
Đế Long nghe vậy thì thầm gào thét trong lòng: Aiz, chẳng lẽ ở đây còn có việc gì liên quan? Chẳng lẽ Thanh Lam thật sự là hậu duệ Phượng Hoàng? Nàng nhìn ra Thanh Lam và Phượng Hoàng có cùng huyết mạch, thuận miệng kêu một tiếng mà thôi.

Nàng lập tức trêu ghẹo, "Hai người có muốn nhỏ máu nhận người thân không?"
"Không cần, nhất định là hậu duệ tộc ta, tuy rằng dòng máu không thuần, cũng không thành vấn đề.

Ta truyền cho con một môn công pháp, con dựa theo công pháp tu hành, nó sẽ giúp con tu ra chân thân phượng hoàng", Phượng Hoàng nói.


"Đa tạ, nhưng con đường tu hành của con chính là tu nguyên thần hình người", Thanh Lam đáp.
"Không sao, môn công pháp này và công pháp trước đó của con không xung đột với nhau, cái này chỉ là giúp con rèn luyện thân thể.

Dù sao thể chất Thanh Điểu(chim xanh) quá yếu, nếu con có thể tu ra thân phượng hoàng, tương lai tiền đồ vô lượng."
Thanh Lam lập tức đáp lại: "Đa tạ Phượng Hoàng thủy tổ."
Phượng Hoàng nói: "Con gọi ta thủy tổ là được rồi." Vừa dứt lời, hắn liền ném công pháp tu luyện vào trong Linh Hải Thanh Lam, "Con có nhớ tổ tiên của con đến từ nơi nào không?"
Thanh Lam lắc đầu và nói, "7000 năm trước, con được nở ra trong một long mạch".

Yêu tộc bọn họ, đa số đều là từ động thực vật bình thường tu luyện lên, nào có bối cảnh địa vị gì hơn người.

Nhưng thật ra, Yêu Tộc đã từng có một dòng tộc Thanh Điểu, theo truyền thuyết Thanh Điểu có huyết thống phượng hoàng, từ trước đến nay chỉ đơn truyền, mấy ngàn năm cũng khó gặp, trước khi nàng ra đời, toàn bộ Yêu Tộc đều cho rằng tộc Thanh Điểu đã diệt vong, đến bây giờ nàng ra đời đã nhiều năm như vậy, cũng không nhìn thấy một con Thanh Điểu thứ hai.
Đế Long âm thầm cảm thấy buồn cười: Long mạch không ấp ra long, ngược lại ấp ra một con chim.
Phượng Hoàng nói, "Con còn nhớ rõ nơi đó sao? Mang ta đến đó."
Thanh Lam nói với vẻ mặt ngượng ngùng: "Cái....!cái long mạch đó đã không còn nữa."
"Làm sao sẽ không còn? Hay là bị người khác phá hủy?", hắn hoài nghi con Thanh Điểu này có thể là một trong những hậu duệ lúc trước tộc Phượng Hoàng lưu lại.
Hoàng Đế Hỗn Độn nói: "Sau khi nàng ta chui ra từ vỏ trứng, liền cắn nuốt linh lực của long mạch kia không ngừng, nguyên một cái long mạch của Nam Cương tính thêm vài cái long mạch nhỏ đã bị nàng ta ăn sạch.

Một chút chuyện liên quan đến con Thanh Điểu này ta có biết đôi chút." Hắn hỏi Phượng Hoàng, "Đệ có nhớ Vũ Phong tộc Thanh Loan không?"
Vẻ mặt Phượng Hoàng thay đổi, "Nàng ta là con cháu của Vũ Phong?"
"Ta thức tỉnh sớm hơn các ngươi, cho nên biết một ít.

Vũ Phong may mắn còn sống, trốn đến thế giới thật, sau đó cùng một con Thanh Điểu kết làm vợ chồng sinh ra hậu duệ.


Từ đó về sau, tộc Thanh Điểu liền có huyết thống phượng hoàng, hai đời đầu tiên còn sinh ra Thanh Loan, từ đây tin tức tộc Thanh Điểu có được huyết thống phượng hoàng truyền ra ngoài.

Nhưng hơn 300.000 năm trước, lúc Long Đế bị phong ấn ở đây, tộc Thanh Điểu trong một đêm biến mất, Vũ Phong cũng ngã xuống.

Trong mấy ngàn năm qua, cứ cách mấy ngàn, mấy chục ngàn năm sẽ nhìn thấy một con Thanh Điểu phá xác từ nơi nào đó phong ấn bay ra, chắc là trước khi diệt tộc Vũ Phong đã mang một ít trứng Thanh Điểu phân tán phong ấn khắp nơi."
Phượng Hoàng khẽ gật đầu và không nói gì nữa.
Lúc này, có âm thanh cực kỳ lớn truyền ra từ Tề quốc cũ, trời đất rung chuyển, cả mảnh đất tràn ngập ma khí đột ngột từ dưới đất nâng lên, lao vào vực sâu Tu Ma Giới rồi biến mất không thấy, chỉ để lại một khoảng đất trống như cái hố sâu hoắm tung hoành mấy chục nghìn km vuông.
Miệng Đế Long mở thành hình chữ "O", đây là vị thủy tổ nào ra đây, quả thực có phong cách quá giống nàng, dọn quá sạch sẽ.

Những đồ vật có trong mặt đất đều dọn sạch không chừa lại gì.

Tề Quốc cũ không có địa hình long mạch, linh khí cũng không tính đầy đủ, ngay cả Tu Tiên Giới đều không muốn chiếm nơi này, không nghĩ tới nằm trong tay Tu Ma Giới, chuyển nhà lại dọn sạch sẽ như vậy.

Đế Long lập tức tỏ vẻ khinh bỉ đối với vị thủy tổ ra tay chuyển nhà, khinh thường nói, "Vị này là ai a? Lãnh thổ Tề Quốc cũ đã nghèo thành như vậy còn dọn sạch sẽ!"
Phượng Hoàng ho khan một tiếng, "Tâm huyết 5000 năm của Tu Ma Giới, cũng không thể nói bỏ là bỏ!"
Tầm mắt Đế Long dừng trên cái hố khổng lồ trên mặt đất, hố sâu này nối liền với lòng đất Hà Nguyệt Cốc, một mặt khác, nó nối liền với cả Tu Ma Giới.

Trên mặt đất bằng phẳng, cái vực sâu kia có vẻ cực kỳ chói mắt, nhìn hướng đi là biết.

Hà Nguyệt cốc mới là khởi nguyên của Tu Ma Giới ở cõi này.
Đế Long nháy mắt nghĩ đến một sự kiện: Một trong năm vị thủy tổ là Hoàng Đế Hỗn Độn lưu lại truyền thừa ở Hà Nguyệt cốc, chẳng lẽ là bởi vì Hà Nguyệt cốc nối tiếp với Tu Ma Giới? Nhưng nếu như vậy, Hà Nguyệt Cốc hẳn phải là nơi dính lên ma khí trở thành ma thổ mới đúng chứ? Tâm trí nàng xoay quanh, thốt lên hỏi, "Không biết Hà Nguyệt Cốc nằm trên vực sâu này có huyền cơ gì khác?"
Phượng Hoàng khẽ khịt mũi và nói: "Nào có huyền cơ gì? Lúc trước bọn họ bày ra pháp trận Phong Thiên, vì phòng Tu Ma Giới rời đi hư không, trở về Tu Tiên Giới, họ đặt biệt câu tới hai dải long mạch hóa thành núi non trấn tại nơi giao thoa giữa thế giới hư không và thế giới thật.

Một phong ấn nhỏ mà thôi, đã sớm phá! Chỉ là, thế núi hình hai con rồng uốn cong thành cung trăng và địa thế của hai dải long mạch lại hình thành một địa phương cực tốt."
Đế Long nhoẻn miệng cười, ở trong lòng nhớ kỹ.
Hoàng Đế Hỗn Độn nói, "Ra tay đi."

Bốn vị thủy tổ đồng thời ra tay khóa chặt mảnh đất muốn dịch chuyển, để không gây ra động đất khi di chuyển và phá hủy cả mảnh đất không gian này.

Bọn họ hợp lực phong ấn mảnh không gian, lúc này mới phân ra bốn hướng, dùng pháp lực mạnh mẽ tách mảnh không gian ra khỏi mặt đất sau đó nâng đến trên không trung, mỗi người khiêng một phương, khiêng mảnh mắt tung hoành mấy chục ngàn km vuông lên tới, nghênh ngang mà bay về phía Tề Quốc cũ.

Lãnh thổ Nam Cương còn lớn hơn Tề Quốc cũ gấp mấy lần, bọn họ không di dời toàn bộ, mà chỉ lấy đúng kích thước vực sâu Tu Ma Giới, cắt ra một vùng lãnh thổ có diện tích vừa vặn với Tề quốc cũ.
Đế Long nhìn đến đôi mắt trợn tròn.

Mỗi một vị thủy tổ phân ra một phân thân, thần lực chỉ bằng một phần mười chân thân, cũng có thể trực tiếp khiêng đi một mảnh thổ địa.

Nghĩ lại một phân thân của nàng, chỉ có bộ dáng không có nửa phần chiến lực, một tên tu vi ở Nguyên Anh đều có thể đập nát thành từng mảnh.
Toàn bộ Nam Cương, tính cả Đế Long và tất cả những sinh linh sinh sống ở Nam Cương đều bị dời đến trung châu.
*Trung châu: trung tâm lục địa, nằm giữa một châu lục hoặc đất nước.
Ngay sau khi Nam Cương bị dịch chuyển, ma thổ từ trong vực sâu ở Nam Cương bay ra.

Nó thu nhỏ thành mười mấy mét, sau khi lao ra từ vực sâu, nó nhanh chóng biến lớn, sau đó bịt chặt hố sâu do mặt đất Nam Cương dịch chuyển để lại.
Bốn vị thủy tổ khiêng mặt đất Nam Cương lên vẫn luôn chạy vội tới Tề Quốc cũ, sau đó ném mặt đất Nam Cương xuống, đại địa Nam Cương ổn định, vững chắc mà điền vào cái hố to ở Tề Quốc cũ để lại, ngay cả một cái kẽ hở nhỏ như cọng tóc cũng không có.
Đế Long xem đến phát cuồng, liên tục than thở: "Chuyển nhà thật chuyên nghiệp, thật là trâu bò!"
Toàn bộ sinh linh ở Nam Cương đều không có một chút cảm giác gì, ngoại trừ Khương Hoài Ưu, Thanh Lam và một ít đại yêu, không ai biết chính mình đã bị bốn vị thủy tổ dùng pháp lực thần thông từ Nam Cương chuyển qua trung châu.
Bốn vị thủy tổ dọn nhà xong liền trực tiếp biến mất.
Đế Long chui đầu vào dưới lòng đất, đi điều tra cái khe bên dưới Hà Nguyệt Cốc thông tới vực sâu Tu Ma Giới.

Vừa chui vào, nàng liền lờ mờ cảm giác thấy có một luồng long khí lóe lên, sau đó lối đi tới vực sâu đã bị đóng lại, toàn bộ hơi thở Tu Ma Giới đều biến mất không thấy.

Trong lòng Đế Long sinh nghi hoặc: Chẳng lẽ Tu Ma Giới còn có một con rồng? Tạm thời nàng không có cách chứng thực nên cũng không nghĩ sâu xa, dù sao cho dù có là tổ tiên loài rồng cũng không dám động nàng, chờ tương lai khi rời Phong Thiên trận, ai thu thập ai còn khó nói.
Đế Long trở lại mặt đất, từ bên cạnh bắt lấy một ngọn núi, lấp đầy vết nứt kéo dài mấy chục nghìn km, sau khi đã lắp đầy cái khe không còn ma khí, liền đi tìm Khương Hoài Ưu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận