Những tu sĩ Tu Tiên Giới đóng quân ở Tề Quốc chiếm giữ lãnh thổ của Đế Long sống rất không ổn định.
Nếu Đế Long chỉ là một nhân vật nhỏ, họ chỉ cần làm gỏi Đế Long và an toàn mà bén rễ ở Tề Quốc.
Bây giờ, bọn họ chỉ có thể vứt bỏ suy nghĩ này, nhanh chóng tu hành, lãnh thổ bọn họ chiếm được sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cho Đế Long.
"Sớm muộn" cũng sẽ không quá muộn, dù sao tư chất và tốc độ tu luyện của Khương Hoài Ưu toàn bộ người Tu Tiên Giới đều biết.
Trong tu luyện, việc kiêng kỵ nhất chính là quá gấp gáp, dưới áp lực của thời gian, rất nhiều người đều muốn nhanh chóng thành công.
Hơn nữa linh khí thật sự dồi dào, còn có rất nhiều bảo vật được sinh ra.
Có trợ lực từ linh khí và linh bảo dồi dào, tu hành cực dễ tiến bộ cực nhanh, nhưng rất nhiều người căn cơ yếu, nên bi kịch cứ nối tiếp nhau xuất hiện.
Không ít người bởi vì lĩnh ngộ không đủ mà xuất hiện bình cảnh, cho dù hấp thu bao nhiêu linh khí, tu hành vẫn trì trệ; có người mạnh mẽ đột phá, cuối cùng phạm sai lầm, vô số người tẩu hoả nhập ma mà chết thảm thảm thiết; cũng có một số ít người, tu luyện đến trực tiếp huỷ hoại chính mình.
Đế Long nằm trên xà nhà cả ngày, nhìn toàn bộ những gì xảy ra ở Tề Quốc trong mắt, xem đến khi nàng thấy ớn lạnh sóng lưng.
Nàng không dám tiếp tục phàn nàn về tốc độ tu hành của Khương Hoài Ưu nữa, nàng chỉ hy vọng rằng Khương Hoài Ưu có thể tu luyện ổn định và thành công.
Vào năm thứ mười lăm của Tề Quốc, Khương Hoài Ưu cuối cùng đã bước lên Độ Kiếp Cảnh.
Nàng mất trọn ba năm để từ Hợp Thể Cảnh cuối kì bước vào Độ Kiếp Cảnh sơ kỳ.
Khi Đế Long nhìn thấy Khương Hoài Ưu từ trong mật thất đi ra, nàng ấy đã bay vút lên trời, bay thẳng tận trời cao, theo sau đó là một đám mây giông khổng lồ đang hình thành lôi kiếp trên bầu trời.
Biển mây tím cuồn cuộn kéo đến, từng tia sét màu tím đang gầm thét không ngừng chớp nháy, màu đen u tối bao trùm cả bầu trời, giống như tận thế sắp đến.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn lên bầu trời: Khương Hoài Ưu vậy mà đã đột phá tiến đến Độ Kiếp cảnh! Trong mười lăm năm, Nữ Đế đã từ Xuất Khiếu tiến vào Độ Kiếp cảnh!
Khương Hoài Ưu lao thẳng vào biển sấm sét, những tia sét trên bầu trời hoá thành hàng ngàn tia chớp và nổ tung.
Tia chớp khuấy động, sấm sét ầm ầm.
Đế Long ngẩng đầu nhìn trời, nàng thấy từng pháp tắc Thiên Đạo hoá thành những tia sét và bổ về phía Khương Hoài Ưu.
Nàng đã từng nhìn thấy Khương Hoài Ưu độ lôi kiếp rất nhiều lần, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy có người ở Tu Tiên Giới độ kiếp đưa đến thiên kiếp nhỏ không quá lớn, và mỗi khi ai đó vượt qua kiếp nạn sẽ có dấu vết thiên đạo xuất hiện.
Đạo ấn, là dấu vết thiên đạo, mỗi người độ kiếp là mỗi một dấu vết thiên đạo khác nhau, lôi kiếp của bọn họ cũng không giống nhau.
Những dấu vết ph này toàn bộ đều rơi vào mắt Đế Long, chúng dường như là một mật mã rất phức tạp và mơ hồ, nó như một quyển sách ghi lại quá khứ của mỗi người, lại như là khắc ghi nghiệp quả lên người đó mà chuẩn bị con đường tương ứng sau này, đồng thời, các dấu vết này luôn hoạt động theo quy tắc khiến nàng cảm thấy có một sự tồn tại bí ẩn...!Ví dụ, những pháp tắc này bắt đầu hình thành như thế nào, tại sao nó lại đại biểu cho quy luật khảo nghiệm người tu tiên, vì cái gì chỉ có thông qua nó khảo nghiệm mới được nó công nhận.
Nàng quan sát rất nhiều lần, phát hiện khi mỗi một tu sĩ thông qua khảo nghiệm, nó đều sẽ in một ít dấu ấn vào cơ thể người tu tiên làm phần thưởng, đồng thời cũng sẽ tạo ra ấn ký ghi lại tương lại của họ.
Thiên Đạo là cái gì? Đế Long tự hỏi.
Có người nói Thiên Đạo là một loại quy tắc, mà nó đúng thật là một loại quy tắc, nhưng nó lại như thế nào hình thành, khi Thiên Đạo không xuất hiện thì nó đang ở đâu? Sự tồn tại của nó là để cân bằng vũ trụ sao? Vậy thì ai là người thiết lập sự cân bằng này?
Mỗi lần Đế Long nhìn thấy dấu vết đều sẽ tự hỏi một lần, dù nàng có nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra.
Thanh Lam đi đến bên cạnh Đế Long và ngồi xuống, "Sấm sét có gì thú vị sao? Tại sao mỗi lần Khương Hoài Ưu độ kiếp ngươi đều tỏ ra bối rối hoang mang? Chẳng lẽ bên trong có bí mật gì sao?"
Đột nhiên, một loạt cảnh tượng xuất hiện trong lôi kiếp.
Vô tận sấm sét và dấu vết biến thành một khung cảnh trên bầu trời, trận chiến bi thảm làm nổ tung các vì sao, và cuộc chiến khốc liệt khiến Đế Long loá mắt.
Một vài bóng người quen thuộc xuất hiện và biến mất trong cảnh tượng, đó là bóng dáng của năm vị lão tổ năm xưa.
Khương Hoài Ưu đứng ở trung tâm cơn thịnh nộ sấm sét, đồng thời nàng ấy cũng bị cuốn vào chiến trường hàng triệu năm trước, nàng tuyệt vọng chống lại các đợt tấn công đến từ bốn phương tám hướng.
Trận đại chiến hàng triệu năm trước là do thiên đạo ghi lại tái hiện, khác biệt là lần này mục tiêu tấn công của mọi người, chính là Khương Hoài Ưu.
Điều may mắn là những cảnh này chỉ có hình dáng và phương thức tấn công của quá khứ, nhưng sức mạnh lại ngang bằng với sức mạnh hiện tại của Khương Hoài Ưu.
Đây là sự cân bằng của thiên kiếp, nó xuất hiện dựa theo thực lực của người tu hành.
Người tu tiên tu vi ở Nguyên Anh thì sẽ chịu lôi kiếp ở Nguyên Anh, Độ Kiếp thì nhận lôi kiếp ở cảnh giới Độ Kiếp.
Sức chiến đấu của Khương Hoài Ưu thật kinh ngạc, giác ngộ thì nghịch thiên, cho nên lôi kiếp của nàng ấy càng mạnh hơn những người khác.
Từng ảo ảnh xuất hiện như ngựa xem hoa, loé lên trong nháy mắt lại biến mất.
Quần áo của Khương Hoài Ưu bị nổ nát, chỉ còn chiếc nhẫn trên tay và bình ngọc treo trên eo là còn nguyên vẹn.
Nàng trần tr**ng chiến đấu, dùng nắm đấm đấm vào thiên kiếp, bàn tay chưởng tan bóng người từ lôi kiếp, da trắng nuột mịn màng, vẻ đẹp thanh lệ động lòng người, nhưng khí chất lại uy nghiêm, anh dũng như chiến thần.
Trước khi kịp nhận ra, ánh mắt của Đế Long đã không còn chú ý đến những tiếng sét động trời kia nữa, mà rơi vào người Khương Hoài Ưu.
Một tay nàng chống cằm, nhìn Khương Hoài Ưu chăm chú không chớp mắt.
Khi Khương Hoài Ưu uốn cong đầu gối và nhảy lên, nàng vô thức cúi đầu nhìn giữa hai chân Khương Hoài Ưu.
Đôi chân thon dài, mà vị trí mảnh mai giữa hai chân càng là cảnh tuyệt sắc dân gian.
Đế Long lại liếc nhìn Thanh Lam, vô thức mà đưa tầm mắt dừng giữa hai chân của Thanh Lam, nàng bỗng nhiên cảm thấy của Khương Hoài Ưu là đẹp nhất, Khương Hoài Ưu phát triển tự nhiên, không giống như của nàng và Thanh Lam đều là dùng phép thuật biến ra.
Đế Long dùng Thiên Nhãn truy tìm căn nguyên, nơi kia của con người và con chim rõ ràng khác nhau được không?
Đế Long không có mặt mũi mà đi nhìn nơi đó của mình so sánh với Khương Hoài Ưu, bộ phận nhạy cảm của con người là giấu giữa hai chân, còn của long tộc như nàng là che dưới vảy rồng, nàng không cho người khác nhìn, ai cũng không thể thấy.
Hơn nữa, nàng bây giờ chẳng qua là một sợi Nguyên Thần, nói trắng ra là nàng chính là tinh khí biến thành, một khối tinh khí, ngươi còn trông mong nàng có thể có bộ dáng gì? Cho dù có, cũng là ảo thuật biến hoá thành, đồ giả mà thôi!
Trên bầu trời ánh sáng lôi kiếp chói mắt đến mức ngay cả đôi mắt của Thanh Lam cũng muốn mù, căng mắt đến mấy chỉ có thể nhìn thấy sấm sét đầy trời.
Nàng ta than thở rằng mình không có Thiên Nhãn như Đế Long, lại thấy Đế Long đang ngơ ngác trồng cây si, nàng ta quay người bỏ đi.
Thanh Lam hoàn toàn không lo lắng về việc Khương Hoài Ưu độ kiếp, những người khác độ kiếp là sợ hãi mà tránh xa sấm sét, Khương Hoài Ưu mỗi ngày đều mong bị sét đánh.
Lấy bản lĩnh của Khương Hoài Ưu, nếu không muốn độ kiếp, nàng ta chắc chắn có cách thoát khỏi cảm giác của thiên kiếp, nếu nàng ta dám đối đầu, tất nhiên đã nắm chắc sẽ an toàn vượt qua lôi kiếp.
Ba canh giờ sau, sấm sét tan đi, Khương Hoài Ưu ăn mặc chỉnh tề từ trên trời giáng xuống.
Nàng đáp xuống mái nhà, nhìn xuống Đế Long vẫn đang nằm trên xà nhà.
Đế Long ngồi dậy, cong môi cười, lại bĩu môi nói, "Nàng tu luyện chậm quá a!"
Khương Hoài Ưu ngồi xuống bên cạnh Đế Long, "Ta sẽ tiếp tục bế quan thêm một thời gian nữa." Vừa rồi trong lôi kiếp nàng đã giác ngộ điều mới, muốn tiếp tục bế quan tìm hiểu.
Nàng thấy Đế Long uể oải, "Làm sao mà trông ngươi bơ phờ thế?"
Đế Long bĩu môi, "Ta nằm trên mái nhà này mười lăm năm, chỉ chờ nàng đi ra đặt tên cho ta." Nàng nặng nề nhăn mũi nói, "Thanh Lam xấu xa luôn bắt nạt ta, thậm chí nàng ta còn đặt tên cho ta là Long Ngây Thơ."
"Gọi Đế Long không tốt sao?" Nàng biết Đế Long đã từng tự mình gọi là 'Đế Quân', tên kia nhìn mặt chữ cũng hiểu..., cho nên nàng không nhắc tới tên đó.
"Sau này đi Tiên Giới, nhất định sẽ có người muốn đuổi giết ta, người ta hỏi ta tên gọi là gì, ta nói ta tên Đế Long, chẳng phải tự mình kê đá ngáng chân sao? Mà, Tu Ma Giới có một con rồng già, ta nghi ngờ ông ta cũng là Đế Long," Đế Long nói.
Khương Hoài Ưu hơi giật mình, sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi, "Nàng muốn mang họ gì?"
"Khương, hoặc long."
Họ Long thì dễ hiểu, lấy chủng tộc làm họ, nhưng họ Khương lại khiến Khương Hoài Ưu giật mình, "Theo họ ta?"
Đế Long đứng dậy, cười hỏi, "Gọi Long Khương được không?"
Thanh Lam từ bên cạnh vọt tới, "Ta nghĩ cái tên Khương Thông Toàn* nghe hay hơn." Cô đáp xuống bên cạnh Đế Long, "Long Ngây Thơ nghe không hay sao? Rất hợp với ngươi!"
* Khương Thông Toàn: là gừng hành tỏi....
Đế Long nắm chặt tay, làm bộ muốn đánh Thanh Lam.
Đế Long yêu cầu Khương Hoài Ưu đặt tên cho nàng, là cố ý làm khó Khương Hoài Ưu.
Đây là một con rồng độc nhất vô nhị trong vũ trụ này, nếu có thể thuận lợi trưởng thành, nhất định sẽ là bậc chí tôn, so với việc Đế Long thống trị thiên hạ, nàng càng hy vọng Đế Long có thể bình bình an an và hạnh phúc.
Sau khi Khương Hoài Ưu suy nghĩ cẩn thận, "Gọi Tiêu Lung đi.
Tiêu trong tiêu sái, đồng âm với tiêu là tiêu dao, tiêu dạo tự tại, Tiểu Long Nhi tự do tự tại." Xem như bí mật nhỏ của nàng đi, nàng hy vọng Đế Long có thể sống như thế này.
Thanh Lam "chậc chậc" hai tiếng, lại mím môi.
Nàng cảm thấy mối quan hệ giữa Khương Hoài Ưu và Đế Long cực kỳ thân mật.
Khương Hoài Ưu dừng lại một chút và nói, "Tiêu Lung là tên riêng của nàng.
Tiểu Long Nhi, nàng phải nhớ rằng nàng là Đế Long, là Đế Long duy nhất trong vũ trụ.
Bất kể có bao nhiêu người muốn giết nàng hoặc làm hại nàng, nàng vẫn là Đế Long, cho dù có thêm mười con Đế Long nữa, thì nàng vẫn là Đế Long duy nhất viên mãn ra đời.
Xét về xuất thân, không ai có thể so sánh với nàng.
Kẻ thù và những người đe doạ nàng cuối cùng đều sẽ bị nàng đạp dưới chân.
Nàng sẽ giẫm lên xương cốt của bọn hắn bước lên vị trí chí tôn.
Đừng sợ, không cần trốn tránh, nàng chính là Đế Long, một con Đế Long thật sự, cho dù ở nơi khác có một vị Tiên Đế, nàng cũng phải làm cho mình trở thành kẻ mạnh nhất.
Khi hai người đối đầu chỉ có người quả cảm mới có thể thắng." Phàm nhân tu luyện thành tiên, vốn chính là đi ngược lại với đạo trời, cho nên thiên đạo mới thử thách, nếu không có gan đấu với trời, nếu không có ý chí và chí khí liền sẽ mất đi khát vọng chiến đấu, sẽ đi đến con đường diệt vong.
Người cũng vậy, rồng cũng thế.
Nếu nhu nhược, thiếu chí khí, rồng cũng hoá thành sâu, nếu mạnh mẽ, sâu cũng có thể thành rồng.
Dừng một chút, Khương Hoài Ưu lại nói, "Mặc kệ vị kia ở Tu Ma Giới có mạnh mẽ đến đâu, ông ta cũng đã thất bại, không phải không thể thắng, không phải bất tử.
Nếu ông ta có thể đánh bại nàng, tại sao năm vị lão tổ còn phải thoả hiệp với nàng? Dùng kẻ địch làm đá mài dao, kẻ địch càng mạnh dao của nàng càng sắc bén."
Đế Long nặng nề "Ừm" một tiếng, nhớ kỹ lời Khương Hoài Ưu nói.
Nàng nhìn Khương Hoài Ưu chăm chú, nàng hiểu những gì Khương Hoài Ưu nói, nhưng nghe Khương Hoài Ưu nói như vậy lòng nàng vẫn ấm áp.
Mười lăm năm háo hức chờ đợi chẳng là gì so với niềm hân hoan như lúc này.
Khương Hoài Ưu liếc nhìn Đế Long vài lần, không nói gì nữa, lại hỏi về tình hình gần đây của Đế Long, nói chuyện phiếm với Thanh Lam, cuối cùng quay trở lại bế quan.
Đế Long nhìn theo Khương Hoài Ưu bước vào căn phòng bí mật, đôi mắt kia lại rưng rưng đáng thương, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Thanh Lam nhạy bén nhận thấy Khương Hoài Ưu thay đổi: Trước đây Khương Hoài Ưu thờ ơ, ít nói, muốn nghe lời nàng ta dặn dò, nằm mơ đi! Nhìn hiện tại, lại nói một đống chuyện nhảm nhí, tất cả đều là dặn dò tiểu Đế Long, e sợ cho tiểu Đế Long trở nên tuổi thân, không có động lực.
Mà trong mắt Khương Hoài Ưu cũng không hề lạnh lùng u buồn, cũng không còn xa cách người người, trước kia cho dù là việc lớn nói được một hai câu sẽ lập tức đi.
Nhưng bây giờ, ôi mẹ ơi! Vậy mà còn lôi kéo cô nói chuyện tào lao vài câu, chào tạm biệt rồi mới đi!
Đột nhiên, một ý nghĩ hiện lên trong đầu Thanh Lam: Chẳng lẽ hai người bọn họ có khả năng phát triển thành một đôi? Không nói chuyện nữ nữ không thích hợp cái gì, Khương Hoài Ưu là nữ, ai mà biết Đế Long giới gì a, mà cô và Sở Tịch Nhan đều là nữ, cho nên không phải cái gì cũng như vậy—— Thanh Lam giật mình bản thân suy nghĩ sai lệch, lập tức dừng suy nghĩ, cảnh giác ra lệnh cho bản thân không được nghĩ về điều đó, đạo tâm a, cô có một trái tim thuần khiết hướng về đạo tâm, làm sao có thể bởi vì Sở Tịch Nhan mà xáo trộn trái tim đạo tâm đây?
Nhưng đạo tâm là gì? Giới luật thanh quy với nàng không tồn tại, con đường tu luyện của nàng chính là trở nên càng ngày càng mạnh, không còn gì khác!
Thanh Lam biết rõ bản thân giữ đạo tâm thật sự là đang tự mình lừa dối bản thân, lấy cớ từ chối Sở Tịch Nhan.
Cô vừa là dì vừa là sư phụ của Sở Tịch Nhan lại để cháu gái 'làm' năm lần bảy lượt, mặt mũi cô để đâu bây giờ.
Cô thật sự cảm thấy nếu là mình 'làm', nói không chừng sẽ không xấu hổ và kháng cự như vậy? Nhưng Sở Tịch Nhan đã đi trước, giờ cô muốn làm cũng đã chậm, nếu bây giờ cô làm Sở Tịch Nhan, không khác gì vội vàng dâng bản thân vào vòng tay của cháu gái kiêm đồ đệ của mình sao, tôn ti trật tự ở đâu, tôn sư trọng đạo ở đâu, thể diện ở đâu? Cô không thể mất mặt như vậy được!
Bản thân Thanh Lam chịu thiệt thòi, cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn không cam lòng, liếc mắt nhìn Đế Long một cái, liền nảy ra ý xấu.
Nếu mình đã khổ sao không nhìn xem người khác cũng mệt đây.
Hahaha, có câu nói như thế này một mình mệt không bằng cả làng mệt! Tốt hơn hết là làm tiểu Long Nhi đưa Khương Hoài Ưu lên giường đi, như vậy cô sẽ không phải là người đau khổ nhất!.