Đẻ Mướn - Vegaspete

"Mợ nhỏ mợ nhỏ! Đến giờ dậy rồi!"

Tiểu Lâu đứng ngoài gõ cửa, Pete dụi mắt phát hiện trời vẫn chưa sáng nhưng bên ngoài đã hết sức náo nhiệt. Có người kiểm kê bát đĩa, có người vừa trò chuyện vừa quét dọn sân sau, còn có tiếng Tiểu Lâu không ngừng ríu rít. Pete vừa mơ màng bò dậy liền bị ấn xuống ghế mặc đồ.

Ngoài cửa đủ loại âm thanh thượng vàng hạ cám khiến người bên trong càng thêm nóng lòng. Pete nhíu mày nhìn Tiểu Lâu loay hoay mặc đồ cho mình, có chút sốt ruột "Đừng bó chặt quá được không, khó chịu lắm."

Tiểu Lâu siết chặt đai thêu quanh eo mợ nhỏ, cắn răng nói "Vậy mới đẹp chứ!"

Nỗi buồn bực của Pete bị nghẹn trong lồng ngực, nuốt không trôi cũng nhả không ra. Đến khi sắc mặt tím lại mới thôi, rốt cuộc mặc vào bộ váy đỏ chót kia.

Cần cổ thon thả lộ ra trong cổ áo lớn càng thêm trắng nõn mịn màng. Hai cánh tay ngó sen lấp ló dưới tay áo rộng, sau đó là vòng eo nhỏ nhắn bị bó chặt. Nửa thân dưới của mợ nhỏ mặc váy gấm thêu màu đỏ, dưới váy rộng là cổ chân, xuống chút nữa là đôi chân trần giẫm trên nệm nhích tới nhích như đang bất an.

"Mặc vậy mới đẹp sao?" Pete thở không nổi, cậu sờ lên váy xoay hai vòng, tỏ vẻ hoài nghi.

Tiểu Lâu cắn ngón tay nhìn cậu một lát rồi sực nhớ ra cái gì. Nàng lấy từ trong tủ ra hai miếng đệm ngực đưa cho cậu "Thêm hai cái này là hoàn mỹ rồi!"

Pete nhíu mày rồi miễn cưỡng cởi áo ra lót hai thứ này trước ngực, sau đó lại mặc áo khoác vào. Tiểu Lâu tán thưởng một tiếng rồi quay người lấy giày cho cậu.

Giày này cũng là màu đỏ, toàn thân cậu nhất định tràn ngập hỉ khí. Pete thở dài ngồi cạnh giường mang giày, đột nhiên nghe tiếng cửa bị gõ nhẹ.

"Mợ Hai chuẩn bị xong chưa?"

Tiểu Lâu hoảng sợ run tay, cuống quýt kêu lên "Tiêu rồi, còn chưa trang điểm nữa! Không kịp rồi!" Nàng vớ lấy chiếc giày còn lại mang vào chân Pete.

Người ngoài cửa không nhanh không chậm nói: "Không sao không sao, khách khứa chưa đến đủ đâu, chỉ là Cậu lớn dặn em đưa cho Mợ Hai một vật thôi."

Tiểu Lâu vỗ ngực thở phào, nàng dặn Pete ngồi trên giường đừng ra ngoài, còn mình thì đi mở cửa.

Pete nới lỏng đai lưng, xê dịch hai miếng đệm trước ngực xuống một chút rồi yên lặng chờ trên giường. Chốc lát sau lại nghe thấy một tiếng động trầm đục ngoài cửa.

"Tiểu Lâu, lấy đồ vào chưa?" Pete nhổm dậy xem, cửa phòng bị tấm bình phong che khuất nên cậu đành phải đứng dậy đi ra.

Vừa mới vòng qua bình phong thì chợt thấy Tiểu Lâu bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, trước mặt là một nam tử tuấn tú, chỉ là vẻ mặt hết sức điên cuồng.

Đây không phải Chakrii thì còn có thể là ai?

Chakrii cất đi chiếc khăn tẩm thuốc mê trên tay rồi rút ra con dao từ bên hông nhào tới chỗ cậu.

Pete vội vã nhảy sang bên cạnh, vô thức chụp lấy cổ tay Chakrii trong sợ hãi. Dao sắc gần ngay trước mắt, tựa như sắp sửa đâm mạnh vào mặt cậu.

Chakrii dữ tợn trừng cậu, nghiến răng nghiến lợi nói "Là mày đúng không...là mày đúng không! Cậu lớn sẽ không đối xử với tao như vậy đâu, nhất định là mày quyến rũ Cậu lớn! Hôm nay tao phải rạch nát mặt mày để xem Cậu lớn còn thương mày nữa không!"

Mũi dao đâm vào mặt Pete đau nhói, mấy giọt máu rỉ ra.

Pete dựa vào cửa sổ, lui cũng không thể lui. Cậ toát mồ hôi lạnh, run rẩy nói "Không phải...tôi.."

"Không phải cái gì? Từ hôm đó mày xông vào phá hỏng chuyện tốt của tao và Cậu lớn thì anh ấy không còn đối xử với tao như trước nữa. Mày cứ ra ngoài hỏi xem ngày thường Cậu lớn cưng chiều ai nhất, là Chakrii tao đây! Dựa vào cái gì lại biến thành mày? Dựa vào cái gì!"

Kẻ điên luôn mạnh nhất, Pete sắp chống cự hết nổi, cảm nhận được mũi dao nhọn trên mặt mang theo khí thế hung ác dời xuống dưới, cậu bất lực nhắm mắt lẳng lặng chờ chết.

Còn chưa lấy được vàng thỏi, còn chưa ẩn cư dưỡng lão...thật khiến người ta tiếc nuối.

Pete vừa cảm thán xong thì áp lực trên mặt đột nhiên biến mất, cậu mở mắt ra, trông thấy Vegas nắm chặt cổ tay Chakrii với vẻ mặt cực kỳ đáng sợ.

Người hầu đến xem náo nhiệt cũng chẳng có mấy người, chuyện xảy ra trong phòng không đáng chú ý lắm. Chakrii tới lén lút, mọi động tĩnh đều bị tiếng ồn bên ngoài lấn át, Pete cũng không lớn tiếng kêu cứu. Nếu không phải Vegas sực nhớ ra có thứ cần đưa cho mợ nhỏ thì chắc đám cưới đã biến thành đám tang.

Ngay khi Chakrii bị Vegas túm lấy cổ tay thì mặt xám như tro, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, môi đỏ run rẩy như có rất nhiều lời muốn nói.

Cậu ta muốn hỏi Cậu lớn tại sao cậu và Pete đều là nam nhân mà hắn lại cưới tên gầy nhom này chứ không muốn cưới tiểu thiếu gia Ritthichai là cậu ta chứ. Cậu ta muốn hỏi Cậu lớn đã không để cậu trong lòng thì sao trước đây còn quan tâm chăm sóc cậu ta đủ kiểu khiến cậu ta cứ ngỡ mình được yêu. Cậu ta muốn hỏi dựa vào cái gì, cậu ta thật sự rất muốn hỏi.

Nhưng chưa đợi Chakrii thốt ra nửa chữ thì Vegas đã cau mày quát khẽ "Muốn điên thì đừng chạy tới đây mà điên."

Chakrii cười "Điên...ha ha ha, tôi điên...Vegas, trái tim anh độc ác thật đấy.."

Vegas nhíu mày có vẻ bất mãn vì bị Chakrii gọi thẳng tên.

"Năm đó tôi vừa tròn mười tám thì anh dụ tôi vào phủ, nói muốn dẫn tôi đến chỗ vui hơn. Tôi nghe lời nên ngay đêm đó trao thân cho anh, anh khen tôi đẹp, khen tôi mềm mại."

Chakrii nhướn mi giễu cợt "Giờ mới biết thì ra câu này anh đều nói với các tình nhân khác. Trái tim anh lớn quá nhỉ Vegas, chứa được thật nhiều người."

"Nhưng ngẫm lại không phải tim lớn mà là cánh cửa lớn. Xưa nay trái tim chỉ có thể chứa đựng một người, ai đã từng ở trong đó đều bám chặt khung cửa để khỏi bị ném ra, rơi vào kết cục thịt nát xương tan.."

Chakrii nói không ngừng, bắt đầu nhớ lại phong nguyệt dĩ vãng. Pete nhìn thoáng qua Vegas, vẻ mặt hắn vẫn dửng dưng, đôi mắt hồ ly xinh đẹp rũ xuống nên không ai có thể nhìn thấu tâm tư của hắn.

Pete không quan tâm những lời Chakrii nói là thật hay giả, cậu và Cậu lớn vốn cũng không phải vì tình yêu. Mặt đau lợi hại, máu vẫn đang chậm chạp nhỏ xuống, trào ra khỏi kẽ tay cậu. Pete nhíu mày lộ vẻ luống cuống.

Chakrii thấy vẻ mặt Pete còn tưởng cậu đang tức giận Vegas đa tình nên cười vang "Mày đã hối hận vì gả cho một kẻ như vậy chưa? Nam nhân làm Mợ Hai sao có thể dài lâu được, sớm muộn gì cũng có người trẻ trung xinh đẹp hơn thế chỗ mày thôi..."

Chakrii không biết bí mật thân thể Pete, cũng không biết thật ra Cậu lớn cưới cậu vì công dụng khác. Trong mắt Chakrii thì Pete chỉ là một trong số tình nhân đông đảo của Vegas muốn trèo cành cao mà thôi.

Thời gian bị Chakrii làm trễ nãi, quản gia đứng ở cửa do dự có nên vào thúc giục hay không.

Vegas cười nhạo một tiếng rồi túm Chakrii ném cho mấy đại hán cao lớn "Đem cậu ta đi, từ đâu tới thì ném về chỗ ấy, đừng để cậu ta xuất hiện ở nhà Theerapenyakul này nữa."

Chakrii bắt đầu cuồng loạn, cậu ta giãy dụa gào khóc, hồ ngôn loạn ngữ kể lể quá khứ của mình và Vegas. Cửa sau đóng sầm lại, mọi chuyện trở về ban đầu, nếu không phải trên mặt Pete bị rạch một phát thì hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Vegas về phòng đi đến trước mặt Pete, gỡ ra bàn tay cậu đang ôm mặt rồi cau mày nói "Sao lại nghiêm trọng như vậy?"

Thật ra vết thương cũng không sâu, chỉ là khi Pete giãy dụa bị mũi dao rạch làm máu chảy hơi nhiều.

Pete thấm ướt khăn lau mặt, buồn bực lẩm bẩm "Còn phải ra ngoài gặp người ta nữa, làm sao đây..."

Tiểu Lâu trúng thuốc mê nên còn lâu mới tỉnh, chẳng ai sửa soạn cho cậu, còn có vết thương dọa người trên mặt, lại thêm ngày vui đổ máu, cậu quả thực không biết làm sao. Pete nghĩ tới đây thở dài nói "Xin lỗi Cậu lớn."

Vegas cần khăn lau máu trên tay cậu "Em xin lỗi tôi làm gì?" Sau đó hắn gọi bà Noi đem thuốc đến bôi cho Pete.

Pete mở to mắt nghi hoặc "Hôm nay không làm lễ sao ạ?"

"Làm chứ sao không?" Cuối cùng Vegas mới nhớ ra chính sự, đưa một mảnh lụa đỏ cho cậu. Pete nhận lấy, giũ khăn cô dâu ra phủ lên đầu mình.

_________

-nói chung là cũng khuya rồi, ai còn học bài thì học chăm nhaaaa, ngủ ngon<333

-cảm ơn vì đã đọc!! chill.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui