"Được, tới chỗ khác vậy." Vegas nghiêng người chặn lại ánh mắt tò mò của đám đông phía sau, nói xong lập tức dẫn Pete ra ngoài. Cùng lúc đó Krits cũng nắm chặt cổ tay Pete không cho cậu đi.
Pete kêu khẽ một tiếng rồi điên cuồng giãy dụa nhưng Krits vẫn nhất quyết níu cậu lại.
"Cậu muốn gì?" Vegas cười như không cười, ánh mắt nhìn Krits lộ vẻ nguy hiểm. Thầy Chairitti vội vàng kéo hắn ra "Xin lỗi, đều do tôi không dạy được thằng bé này, mong ngài lượng thứ... Còn không mau xin lỗi người ta đi! Đứng nghệt ra đó làm gì?"
Pete siết tay lại, môi mím chặt. Không ngờ sau khi Krits rời làng đã có thêm một người cha, xem ra gia đình ba người sống cực kỳ hạnh phúc mỹ mãn. Cậu lại nhớ đến mấy năm khổ cực trước kia của mình, ấm ức và phẫn uất điên cuồng trào dâng trong lòng.
Cậu càng nghĩ càng giận, đầu óc choáng váng, chỉ kịp thấy Krits khom lưng nói gì đó rồi lập tức ngất xỉu. Vegas kịp thời đỡ được cậu, tức tốc bế cậu lên rồi đi thẳng tới gian phòng lúc nãy Thầy Chairitti chỉ cho họ.
Sau khi đặt Pete xuống giường nhỏ bên trong, Vegas quay sang bảo Krits "Ra ngoài đi."
"Tại sao chứ..."
Thầy Chairitti cũng mở miệng "Cút ra ngoài!"
Krits cau mày tức giận. Nhưng Thầy Chairitti đã nói thế thì hắn chỉ có thể hầm hừ trừng Vegas một cái, lúc đi ra còn khép cửa lại.
Vegas im lặng nên Thầy Chairitti cũng không nói thêm gì nữa. Ông đến ngồi cạnh giường, hai ngón tay nhẹ nhàng đè lên cổ tay Pete, vẻ mặt càng lúc càng kỳ lạ.
"Ồ?" Thầy Chairitti buông tay này xuống rồi lại đổi sang tay kia tiếp tục bắt mạch, kết quả vẫn như vậy, "Đây đây đây... không thể nhầm được..."
Vegas giật mình, hắn sửng sốt hai giây rồi nghiêm mặt hỏi "Mang thai đúng không?"
"Đúng là có tin vui nhưng..." Thầy Chairitti nhìn từ đầu đến chân Pete nằm trên giường, đứa nhỏ này tuy thanh tú xinh đẹp nhưng nhìn thế nào cũng là nam, nam nhân sao lại mang thai được cơ chứ?
"Thầy, trong lúc mang thai nên chú ý những gì ngài cứ nói thẳng đi, đừng quan tâm chuyện khác."
Thầy Chairitti thở dài vuốt râu nói "Thời gian đầu mang thai quan trọng nhất vẫn là tâm trạng, lúc nào cũng phải vui vẻ, không được để... để vị tiểu huynh đệ này tức giận." Thầy Chairitti do dự, quả thật chưa bao giờ gặp bệnh nhân kiểu này nên suýt nữa ông đã thốt ra một tiếng phu nhân, may mà kịp thời nín lại.
"Lát nữa tôi sẽ phối ít thuốc...À, mạo muội hỏi một câu có phải thân thể đứa nhỏ này hơi đặc biệt không..." Ông sực nhớ trong sách từng nhắc đến người lưỡng tính nhưng lúc đó chỉ đọc cho biết, dù sao trên đời cũng đâu có nhiều chuyện lạ như vậy.
Vegas nói "Chẳng qua có thêm một bộ phận mà thôi, đâu thể nói là đặc biệt hay không đặc biệt."
Thầy Chairitti gật đầu rồi tiếp tục căn dặn "Nếu hạ thể ra máu thì phải đưa đến chỗ tôi ngay. Không được uống rượu, cho cậu ấy ăn đồ thanh đạm thôi. Tốt nhất là thỉnh thoảng nên tản bộ nhưng đừng đi lâu quá, để cậu ấy ngủ nhiều một chút, ngủ đủ giấc mới khỏe mạnh."
Vegas đáp ứng từng cái, Thầy Chairitti ra ngoài kê đơn thuốc cho Pete, trong phòng chỉ còn hai người họ.
Vegas ngồi ở mép giường nắm tay Pete rồi nhẹ nhàng tựa trán vào. Hắn thở một hơi thật dài, nắm tay Pete chặt hơn.
"Ưm..." Pete mơ màng mở mắt ra, bần thần nửa ngày mới tỉnh táo hẳn.
Vegas há miệng muốn nói nhưng không biết phải nói thế nào. Đúng lúc này Thầy Chairitti đi vào đưa cho hắn mấy túi thuốc "Trong đây còn có thuốc mỡ bôi sẹo trên mặt cho cậu trai này nữa, mỗi ngày bôi một lần. À phải, lúc nãy quên hỏi cậu là gì của đứa nhỏ này..."
Pete chống tay ngồi dậy cướp lời "Ca ca, anh ấy là ca ca của cháu."
Thầy Chairitti gật đầu rồi vỗ vai Pete dặn dò "Những gì cần chú ý ta đã nói với ca ca cháu rồi, quan trọng nhất là mấy tháng đầu mang thai không được làm chuyện phòng the, nếu thực sự nhịn không được thì phải chia phòng ngủ riêng."
Trong khoảnh khắc Pete cảm thấy mình không hiểu ông nói gì, vô thức sờ lên cái bụng bằng phẳng với vẻ hoang mang.
Vegas lấy từ trong ngực ra một thỏi vàng đưa cho Thầy Chairitti, đây là do Pete mấy ngày trước nằm dưới người hắn vừa khóc vừa đưa cho hắn, vợ nhỏ chịu không nổi chuyện phòng the quá độ nên chỉ biết dùng cách hối lộ đơn giản này để được yên ổn sau khi cao trào.
Thầy Chairitti không chịu nhận mà nói khám bệnh vốn là chức trách của thầy thuốc, huống hồ có thu tiền cũng chẳng nhiều vậy.
Vegas đặt thỏi vàng lên bàn "Xin thầy đừng nói cho bất kỳ ai biết bệnh tình của cậu ấy, nhất là quý công tử." Hắn định bồng Pete nhưng cậu bảo hắn quay lưng lại rồi từ phía sau nhẹ nhàng ôm cổ hắn.
Vegas giữ chặt khuỷu gối vợ nhỏ bế cậu lên, lúc ra cửa cũng chẳng buồn nhìn Krits, còn Pete vùi đầu vào cổ hắn như chim cút.
Cậu lớn không gọi xe kéo mà chỉ cõng cậu chậm rãi đi về, dọc đường không nói lời nào.
Pete chẳng biết nói gì, ngay cả ôm chặt cũng không dám, cánh tay khoác hờ trên cổ Vegas như thể một giây sau sẽ rơi xuống.
Chờ Vegas đi tới đầu thôn, Pete nhịn không được lên tiếng "Cậu lớn..."
"Ừ?"
Giọng Vegas vẫn khàn đục nhưng không hiểu sao Pete lại nghe ra một tia ôn nhu lưu luyến. Hai tay đang đỡ mông cậu nhẹ nhàng xốc lên, cậu nhịn không được ôm chặt cổ Vegas, cứ sợ mình té xuống.
"Ngài không vui à?"
Hôm nay Vegas có vẻ không thích nói chuyện, cậu rất sợ cậu lớn tức giận. Nếu hắn tức giận thật thì đành phải nhịn đau bỏ đứa con này thôi.
Mấy ngày nay có người sống chung với cậu thật sự rất hạnh phúc, nhưng hạnh phúc quá lại giống như đang mơ. Cậu không nỡ để giấc mơ vỡ vụn nên chỉ có thể cố gắng giữ lại chút gì đó.
Bàn tay trên đùi cậu hơi siết mạnh làm Pete kêu đau một tiếng rồi ủy khuất nói "Cậu lớn bóp em làm gì?"
Trời đã tối, đi chuyến này đúng là mất không ít thời gian. Trên đường có rất nhiều trẻ con chơi đùa nhảy nhót.
Vegas rịn một lớp mồ hôi mỏng, gió mát thổi nhẹ qua làm hắn nheo mắt lại. Hắn mở miệng nói một câu, thanh âm nhẹ hẫng bị gió thổi bay nhưng vẫn bị Pete nghe được.
Pete cười khúc khích vùi mặt vào vai hắn, vui không tả xiết.
Cậu nghe Vegas nói "Không phải không vui mà là quá vui nên không biết nói gì thôi."
Pete đung đưa hai chân bên hông nam nhân, vừa cười vừa hái một chiếc lá nhẹ nhàng đặt lên tóc mềm trên đỉnh đầu Vegas.
Quãng thời gian mang thai này vợ nhỏ xem như nếm đủ mùi đau khổ. Cậu bị nghén lợi hại, có khi mới sáng sớm đã vùng dậy khỏi ngực nam nhân, ngay cả y phục cũng chưa kịp mặc đã bịt miệng chạy ra ngoài vịn khung cửa nôn khan. Chờ cơn buồn nôn qua đi thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch, đầu cũng choáng váng đứng không vững.
Chứng kiến Pete trần truồng lao ra ngoài nôn, ban đêm Vegas không dám lột sạch Pete nữa. Dù sao cũng không thể chung đụng nên trước khi ngủ phải bọc kín vợ nhỏ lại. Tuy hơi đáng tiếc vì không thể ôm thân thể mềm mại kia ngủ nhưng suy cho cùng thai phu vẫn quan trọng nhất, chuyện gì cũng phải chiều theo ý Pete.
Pete nôn khan nửa ngày, cơn buồn nôn trong lồng ngực rốt cuộc tan đi, Vegas vội vàng bế cậu vào phòng.
"Có cần gọi người tới không?" Vegas đặt Pete xuống giường giúp cậu thuận khí.
Pete nhếch miệng nhìn hắn rồi dè dặt hỏi "Có cậu lớn ở đây mà, đâu cần gọi người làm gì... Có phải cậu lớn thấy chăm sóc em phiền quá không?"
Bàn tay đặt trên ngực đột ngột véo đầu vú dưới lớp áo làm Pete kêu lên thảm thiết, trán còn bị búng nhẹ một cái.
"Phiền gì chứ, đừng nghĩ lung tung." Vegas cúi người hôn chóp mũi Pete rồi hôn khóe miệng cậu "Chỉ sợ chăm sóc em không tốt nên anh muốn tìm người nào cẩn thận hơn thôi."
Pete ôm cổ Vegas không cho hắn đứng dậy.
Cậu không vừa lòng với nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nên chồm tới ngậm môi Vegas.
Hai người môi lưỡi quấn giao, hôn đến khi thở hồng hộc. Vegas sợ mình nổi lửa nên đẩy nhẹ vợ nhỏ dính người ra rồi giả vờ hung dữ nói "Em ỷ anh bây giờ không đụng được vào em đúng không? Chờ Thầy Chairitti cho phép xem anh xử lý em thế nào!"
Pete bị hắn nói làm trong lòng ngứa ngáy, đôi mắt ướt sũng, mặt cũng đỏ bừng. Cảm nhận được hoa huyệt dần ẩm ướt, âm hành cũng ngo ngoe muốn động, cậu vội vã dời đi sự chú ý, cọ mặt vào cằm Vegas hàm hồ nói "Cậu lớn tha cho em đi... Râu cậu lớn lởm chởm quá..."
Ngoại hình Vegas hiện giờ hoàn toàn khác xa trước đây, dù khí chất vẫn như xưa nhưng vẻ ngoài không còn giống nhau. Trước kia ở trong phủ tóc luôn bôi sáp láng mượt, giờ rũ xuống trên trán làm tăng thêm vẻ nhu hòa. Còn có râu cằm mọc lún phún, nhìn hắn không có vẻ xa cách như trước nữa.
Đây cũng là lý do khiến Pete dám nhõng nhẽo với hắn như thế.
Vegas quả thực bó tay với vợ nhỏ hay làm nũng, hắn leo lên giường ôm y rồi vùi mặt vào cổ Pete, dùng cằm cù lét cậu.
"Ha ha ha đừng chọc em mà cậu lớn... Ha ha..."
Râu cằm cọ vào vừa ngứa vừa tê dại làm Pete cười không dừng được, suýt nữa cười đau sốc hông, lập tức quay người bắt đầu nôn khan.
Vegas vội vàng vỗ lưng cậu rồi đứng dậy rót nước cho cậu "Có phải vì đói không, muốn ăn gì để anh mua."
Pete nhắm mắt rơi lệ, gục bên giường thút thít nói "Thật khó chịu... Giờ em chẳng muốn ăn gì cả..."
Tiếng khóc của cậu càng lúc càng nhỏ, sau đó ngủ thiếp đi. Vegas bọc kín cậu vào chăn rồi đóng cửa đi ra ngoài.