Đẻ Mướn - Vegaspete



Thật ra Pete chỉ muốn rời khỏi đây ngay, khách sạn này hoàn toàn không tốt như đánh xe kia nói, thậm chí cậu còn hoài nghi có phải mắt mình bị gì rồi không. Nhưng hiện giờ trước mặt cậu cũng chỉ có hai con đường, hoặc là đi, hoặc là ở lại.

Nói thật khách sạn này nằm quá xa, nếu cậu trở lại chắc cũng tìm không ra đường. Trời đã nhập nhoạng tối, nếu lạc đường thì càng phiền phức hơn, huống hồ trong bụng còn có đứa nhỏ nên Pete đành phải vào ở.

"Cậu trai ăn cơm hay ngủ lại?" Tiểu nhị xoa má rồi nheo mắt ngắm nghía cậu, "Chà, cậu còn nhỏ thế mà người nhà dám cho ra đường một mình sao?"

Pete mím môi tỏ vẻ không vui "Tôi không có người nhà, chỉ đi du lịch thôi. Ở một đêm bao nhiêu tiền?"

Nghe tiểu nhị nói giá, Pete âm thầm thở phào.

Khách sạn này đúng là rất rẻ, tuy điều kiện không tốt nhưng giờ đâu thể kén chọn nữa, đối với người bỏ nhà đi như cậu cũng xem như thích hợp.

"Nào, lên lầu hai rồi đến phòng ngoài cùng bên trái nhé, chúng tôi còn cung cấp bữa ăn miễn phí nữa, đến giờ sẽ đưa tới cho ngài. Cậu nghỉ ngơi tốt nhé!" Tiểu nhị đưa cậu đến trước hành lang tối như mực rồi chỉ lên trên nói.

Pete rón rén bước lên cầu thang gỗ, chân vừa đụng một cái thì tiếng gỗ kẽo kẹt chói tai lập tức vang lên. Hai bên tường rất hẹp, may mà Pete gầy nên đi mới lọt, nếu ai to béo lên lầu e là sẽ bị kẹt lại nửa chừng.

Đáng mừng là hành lang tối nhưng rẽ qua chỗ ngoặt là có thể trông thấy lầu hai sáng sủa.

Pete trầm trồ một tiếng. Lúc đứng dưới lầu cậu thấy chung quanh quá cũ nên hơi do dự, nhưng lên đến lầu hai mới hiểu đánh xe kéo nói điều kiện tốt là có ý gì.

Cửa gỗ ra vào và cửa sổ hai bên đều khắc hoa, hành lang còn trưng bày mấy món đồ sứ tinh xảo, tuy cậu không rành những thứ này nhưng nhìn qua cũng biết là đồ tốt.

Sàn nhà và vách tường lầu hai đều sạch bóng, ván gỗ láng mướt chắc hẳn đã được chủ nhân bảo dưỡng tỉ mỉ. Pete kinh ngạc nửa ngày, sau đó lại thấy luống cuống, khách sạn tốt thế mà sao giá thuê lại rẻ vậy?

Dưới lầu nhìn lên có vẻ vắng khách nhưng đi qua mấy tấm bảng ghi có khách treo trên cửa đều nhắc nhở cậu khách sạn này làm ăn rất phát đạt, chỉ là không hiểu sao phòng nào cũng im lìm.

Pete tìm tới phòng mình rồi đi vào đóng cửa, cởi túi đồ xuống nằm dài trên giường.

Ngồi xe xóc nảy cả đoạn đường khiến bụng y hơi khó chịu. Pete sờ bụng nhỏ nhô lên rồi thở dài.

Cả ngày nay cậu chưa ăn gì nên giờ đói meo. Pete không sao ngủ được, thế là quyết định đứng dậy xuống lầu ăn cơm sớm.

Nằm trên giường nửa ngày, khó khăn lắm mới quyết tâm xuống lầu, đột nhiên cậu nghe thấy dưới lầu hình như có tiếng xe kéo dừng lại.

Pete đến bên cửa sổ nhìn, quả nhiên trông thấy thầy Chang bước xuống xe.

Chang vẫn mặc trường bào màu sáng, chỉ là vải vóc thô ráp hơn trước kia, nhìn bộ dạng nghèo khổ hơn xưa nhiều.

Cậu nghe thấy Chang trả giá với tiểu nhị dưới lầu. Kỳ quái là tiểu nhị hét giá trên trời với Chang, đã vậy còn không bao ăn. Phòng Pete nằm ngay phía trên đại sảnh nên nghe rất rõ.

Hai người dưới lầu ầm ĩ nửa ngày, cuối cùng Chang tức giận trả tiền rồi tiểu nhị bảo hắn lên lầu hai.

Chỉ là phòng hai người cách nhau rất xa, Chang vào phòng nửa ngày cũng chẳng có động tĩnh gì. Pete thầm nghĩ ăn xong sẽ tới chào hỏi, vừa mở cửa thì bắt gặp tiểu nhị đứng ở cửa nhìn mình, cũng không biết đã lên đây từ lúc nào.

Pete giật mình kêu khẽ một tiếng. Tiểu nhị vội cười cầu hòa "Xin lỗi cậu, làm cậu sợ rồi, tiểu nhân chỉ đến hỏi xem tối nay cậu muốn ăn gì để nhà bếp chuẩn bị thôi."

Pete vỗ ngực một cái trấn an mình. Bụng cồn cào hơi khó chịu nên cậu nói "Làm món gì thanh đạm một chút, nhanh lên được không? Tôi muốn ăn ngay bây giờ."

Tiểu nhị vừa cười vừa gật đầu lia lịa rồi quay người xuống lầu.

Pete đóng cửa đi tìm phòng Chang. Cậu không biết Chang ở đâu nên chỉ có thể nghe ngóng từng gian.

Lầu hai im ắng lạ thường, một tiếng động cũng không có.

Pete sắp đi đến đầu cầu thang, đang định bỏ cuộc thì chợt nghe sau lưng có tiếng cửa mở rồi cậu đột ngột bị lôi vào phòng.

Cậu đang định hét lên cầu cứu thì miệng đã bị người kia bịt chặt, thanh âm quen thuộc vang lên bên tai: "Pete?"

Pete ngẩn người, cậu vốn định tìm Chang trò chuyện nhưng giờ gặp hắn lại chẳng biết nói gì.

Chang thả Pete ra, ánh mắt không chút ngại ngần nhìn khắp người Pete, khi ngó xuống bụng thì hơi khựng lại.

"Cậu mập lên đúng không?"

Pete "......"

Pete âm thầm lui ra sau hai bước rồi lúng túng sờ bụng nghĩ xem nên giải thích thế nào.

Chang thấy bộ dạng này của cậu thì lập tức hiểu ra nhưng vẫn kinh ngạc nói "Thế mà...Thật à..."

Pete hỏi "Sao thầy Chang lại ở đây?"

Chang định thần nhíu mày hỏi lại cậu "Tôi còn chưa hỏi cậu mà? Cậu chạy tới chỗ quỷ quái ăn thịt người này làm gì? Chồng cậu đâu, sao hắn lại yên tâm để cậu ra ngoài một mình thế?"

Chỗ quỷ quái ăn thịt người?

Thấy Pete không hiểu, Chang nghiến răng nói "Tóm lại đây không phải chỗ tốt, cậu từ đâu tới thì mau về lại đó đi, đừng đi cửa chính, tốt nhất là leo cửa sổ..." Ánh mắt hắn dời xuống phần bụng hơi nhô lên của Pete, bỗng nhiên vỗ trán mình một cái "À mà đâu thể leo qua cửa sổ được, bụng này của cậu tính sao bây giờ?"

Pete chần chờ một lát rồi nói "Em vừa gọi tiểu nhị chuẩn bị cơm tối, chắc hắn sắp lên rồi..."

Chang há hốc miệng, nhất thời không biết nên nói gì.

"Vậy...Vậy em về trước đây, em sẽ cẩn thận." Pete đi hai bước lại quay đầu nói " Thầy Chang cũng cẩn thận nhé, mặc dù em không biết thầy tới đây làm gì nhưng chắc thầy đã có tính toán, em đi đây, mất công tiểu nhị trở lại không thấy chúng ta lại sinh nghi."

Chang gọi cậu lại rồi lấy từ trong túi ra một cái bánh nướng và chai nước nhỏ "Chừng nào tiểu nhị đưa đồ ăn tới thì đừng đụng vào, nếu đói cứ ăn cái này đi. Lát nữa tôi sẽ sang chỗ cậu."

Pete rón rén cầm đồ về phòng, lúc sắp đi đến cửa chợt nghe thấy cầu thang gỗ kêu lên kẽo kẹt. Cậu vội vào phòng đóng cửa lại, giấu đồ vào tủ rồi làm ra vẻ bình thản ngồi cạnh bàn.

Ngoài mặt nhìn cậu rất điềm tĩnh nhưng hai chân dưới bàn đang run lập cập. Không có Vegas bên cạnh khiến cậu vô cùng sợ hãi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì có hóa thành cô hồn dã quỷ cậu cũng phải tự tát mình vì cái tội giận hờn vu vơ!

Cửa bị gõ mạnh, giọng tiểu nhị vang lên ngoài cửa "Cậu trai, đồ ăn của ngài đây!"

Pete lên tiếng, hồi hộp đứng dậy mở cửa cho hắn.

Cũng chẳng biết có lừa được tiểu nhị này không, chỉ cần nhận đồ ăn rồi vào phòng ngoan ngoãn chờ ban đêm Chang tới là được.

Cửa mở ra, Pete ngước mắt lên, trong tay tiểu nhị không hề có đồ ăn mà chỉ cầm một mảnh vải trắng.

Vải trắng bịt lên mặt cậu tỏa ra mùi thơm kỳ quái, Pete không thể tránh thoát, muốn kêu cứu nhưng cổ họng đã bị bóp nghẹn. Miếng vải càng bịt chặt hơn, Pete choáng váng trợn ngược mắt, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui