Đẻ Mướn

Cô thà rằng nói dối, mặc dù lời nói dối này còn phải nói thêm nhiều lần
nữa, chứ cô không muốn cậu biết cậu được sinh ra như thế nào.

***

Đâu là lần đầu tiên Lệ Nam Hợp chính thức đi dạo siêu thị.

Ở nhà họ Lệ, mọi thứ đều
có người chuẩn bị sẵn, cho dù là thức ăn hay đồ dùng, cậu chưa bao giờ
được lựa chọn, cũng không có người hỏi cậu có thích hay không.

Những thứ chuẩn bị cho cậu đều là thứ tốt nhất, nên ai cũng cảm thấy không cần thiết phải hỏi.

Cho nên, việc cùng mẹ đi siêu thị mua đồ đạc linh tinh khiến cậu rất hưng phấn, có chút vượt qua suy nghĩ của cậu.

Lúc đầu cậu đi thoeo bên
cạnh Tân Đồng, nhìn thấy thứ định mua được sự đồng ý của mẹ, đôi chân
ngắn ngủn liền nhanh chóng chạy tới ôm lại đây, sau đó khiểng chân bỏ
vào trong xe đẩy.

Rồi tiếp đó, Tân Đồng để ý thấy cậu nhìn một bạn nhỏ ngồi trong xe đẩy đi ngang qua khoảng 15
giây, vì thế cô khom người bế cậu bỏ lên xe.

Thể nghiệm mới lạ cộng thêm việc cậu phát hiện hóa ra mẹ hiểu cậu như vậy, khiến Lệ Nam Hợp vui sướng một hồi.

May mà siêu thị cách chỗ ở không xa, Lệ Nam Hợp tay xách nách mang mấy túi đồ nhỏ nhỏ, đi phía
trước dẫn đường, bước từng bước một lên lầu.

Tân Đồng có chút dở khóc
dở cười, không biết cậu nhóc có trí nhớ tốt, hay là định hướng tốt, thời gian ngắn như vậy đã quen thuộc mọi ngóc ngách con đường.

Hai người cùng nhau sắp xếp lại đồ đạc, Tân Đồng nấu cơm, Lệ Nam Hợp thì ngồi vào bàn vẽ tranh.

Cửa nhà bếp đóng lại,
tiếng dầu mỡ khói bếp bên trong có hơi lớn, lại cách hơi xa, thế nên cô
không nghe thấy tiếng điện thoại ở trên bàn rung nhẹ.

Lệ Nam Hợp nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động đang rung, đặt cọ vẽ xuống, cẩn thận cầm lên,
nhảy xuống ghế, chạy đến chỗ nhà bếp.

“Đồng Đồng à?” Tiếng Lệ Thịnh dịu dàng, nhưng đầu dây bên kia lại không nghe thấy tiếng của Tân Đồng.

Anh cảm thấy lạ nhìn lại, đã báo nhận cuộc gọi rồi mà, áp tai vào nghe lần nữa, vẫn chỉ là tiếng
bước chân vụn vặt cùng hơi thở đứt quãng.

“Mẹ ơi, có điện thoại.” Nam Hợp đẩy cửa nhà bếp ra, giơ điện thoại lên cao, đưa tới trước mặt Tân Đồng.


Tân Đồng tắt bếp, nhận lấy thì thấy cuộc gọi đã kết thúc, thời gian biểu hiện là 32 giây, người gọi đến là Lệ Thịnh.

Tân Đồng do dự không biết có nên gọi lại hay không, điện thoại nơi tay lại rung lên lần nữa.

Cô không nhận máy, cho đến khi ngừng hẳn.

Nói không tức giận thì
không đúng, đáy lòng Tân Đồng đột nhiên có chút oán giận Lệ Đông Nhất,
anh không để cô chuẩn bị chút gì, đã đẩy cô vào hoàn cảnh như hiện giờ,
đến nỗi hiện giờ cô hoảng hốt lo sợ, nghĩ không ra chút xíu đầu mối nào.

“Mẹ ơi, mẹ sao vậy?” Bàn
tay nhỏ bé của Lệ Nam Hợp nhét vào trong tay của Tân Đồng, nhạy cảm phát hiện ra sự biến hóa cảm xúc của mẹ.

Tân Đồng lấy lại tinh thần, “Không, mẹ không sao.”

Ngoại trừ người nhà, Đồng Dao và Lệ Thịnh, vẫn còn một người cần lời giải thích của cô về chuyện này.

Nhưng cô phải nói thế nào với cậu bé đây, cho dù nói, có lẽ cậu cũng không hiểu.

Trong lòng Tân Đồng dậy sóng, không, cô không thể nói với cậu bé được.

Thế giới của cậu tốt đẹp như vậy, một ngày nào đó cậu cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ nhận thức rõ được thế giới này.

Cô thà rằng nói dối, mặc
dù lời nói dối này còn phải nói thêm nhiều lần nữa, chứ cô không muốn
cậu biết cậu được sinh ra như thế nào.

Tân Đồng che giấu đi tâm
sự, đến nhà vệ sinh lấy khăn mặt thấm nước ấm lau đi màu vẽ dính trên
mặt của Nam Hợp, bỗng tiếng gõ cửa vang lên.

Tiếng gõ cộc cộc cộc rất có quy luật.

Thần kinh Tân Đồng lập tức khẩn trương, cô ra mở cửa.

Nhìn thấy người đến, âm thầm thở ra một hơi, lòng dạ treo lơ lửng vừa hạ xuống, lại dâng lên.

“Chú Lệ.”

Cùng lúc đó, tiếng Nam Hợp từ phía sau truyền đến, “Ba ơi!”

Lệ Đông Nhất tỉnh bơ, biến hóa nét mặt của Tần Đồng anh đã thu hết vào trong mắt.


“Cô Tân.” Anh thản nhiên lên tiếng, chân dài bước một bước lướt qua cô, đưa tay ôm lấy Lệ Nam Hợp.

“Ba ơi, mẹ làm rất nhiều
món ăn ngon, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” Lệ Nam Hợp có chút kiêu ngạo vạch ngón tay ra, vừa nghĩ vừa đếm xem có bao nhiêu món ăn.

“Phải không đó?” Lệ Đông Nhất nhéo mũi Nam Hợp, xoay người nhìn về phía Tân Đồng.

Miệng anh vểnh lên, đôi mắt uốn lượn, còn chưa kịp thu lại ý cười.

Tân Đồng bị nụ cười này
làm hoa mắt, mới phát hiện người đàn ông này cũng có mặt đẹp như vậy.
Hai lần trước, vẻ mặt anh nghiêm túc, cô chỉ cảm thấy là người đàn ông
dễ nhìn thôi, lại không ngờ rằng, lúc anh cười, khuôn mặt lại có vẻ sinh động đến vậy.

“Cũng không bao nhiêu, chỉ là mấy món bình dân mà thôi.” Tân Đồng cắn răng, ngầm bực bội sự thất thố của mình, ngập ngừng nói.

Một tay Lệ Đông Nhất bế
Nam Hợp lên, ước lượng thử, nhìn sắc mặt hồng hào của cậu, anh biết nhất định cậu được Tân Đồng chăm sóc không tệ.

“Nếu nấu không nhiều, thì tôi cũng không dám làm phiền.” Lệ Đông Nhất lấy lại vẻ lạnh lùng, nhìn
bộ dạng có lẽ là muốn trực tiếp bế Nam Hợp đi.

“Để Nam Hợp ăn cơm trước
đã.” Tân Đồng không nỡ, Nam Hợp đợi lâu như vậy, hai người cùng nhau đi
siêu thị chọn thức ăn cả buổi, chắc cậu mệt lắm rồi, có lẽ cũng đã đói,
sau đó cô lại cảm thấy có chút không ổn, lại bổ sung thêm một câu với Lệ Đông Nhất, “Chú, chú cũng ăn cùng đi.”

Tân Đồng nói xong liền muốn cắn đầu lưỡi của mình cho rồi, nhưng cũng không thể bắt chú ấy đứng ở một bên ngó đúng không?

“Vậy làm phiền cô Tân.” Lệ Đông Nhất hơi gật đầu, bế Nam Hợp đi về phía nhà bếp.

“Không phiền, không phiền.”

Thật sự là không dám không phiền à.

Tân Đồng hậm hực cúi đầu đi theo sau lưng Lệ Đông Nhất, không chú ý đến ý cười chợt lóe lên trong mắt anh.

Lệ Đông Nhất ngồi xuống
đối diện Tân Đồng và Nam Hợp, điệu bộ tao nhã, cho dù là nhai nuốt hay
húp canh cũng không phát ra bất cứ tiếng động nào. Như vậy thật không
giống kiểu ăn cơm bình thường, lại giống như đang thưởng thức món ngon
trong một nhà hàng tây có không khí cao nhã vậy.


Trái ngược hẳn với Tân Đồng và Nam Hợp.

“Mẹ ơi, mẹ ăn cái này đi.” Lệ Nam Hợp dùng đôi đũa mới mà Tân Đồng mua cho cậu gắp một miếng đậu hủ ki đưa đến bên miệng của cô.

Tân Đồng khẽ cắn môi, cô không thèm nhìn ánh mắt đang mở cực to ở phía đối diện, há miệng ăn luôn.

Nam Hợp há cái miệng bóng nhẫy dầu mỡ của nó với Tân Đồng, “Mẹ, tới phiên mẹ.”

Tân Đồng theo tầm mắt của Nam Hợp, gắp thức ăn đút vào miệng nó.

“Nam Hợp, con tự ăn đi.” Lệ Đông Nhất buông đôi đũa trong tay xuống, thản nhiên nói.

Bầu không khí đang tốt đẹp vui vẻ và hài hòa biết bao lại im bặt.

Lệ Nam Hợp không dám
không nghe lời ba cậu, có chút uất ức tự gắp thức ăn, bỏ vào trong cái
chén nhỏ ở trước mặt mình, cả chóp mũi cũng cọ vào mép chén.

“Nó còn nhỏ mà, ăn cơm
rồi nói sau đi, ăn như vậy mới có không khí chứ.” Tân Đồng vội vàng
kiểm chứng độ chính xác trong lời nói của mình, cô gắp một miếng thức ăn cho Nam Hợp, rồi gắp một miếng nấm hương ở trước mặt bỏ vào trong chén
của Lệ Đông Nhất.

Trời đất, cô, đã, gắp, một, miếng, nấm, hương!

Tân Đồng thật rất muốn chặt cánh tay đã cầm chiếc đũa kia của mình xuống cho rồi!

Lệ Đông Nhất nhìn thấy
Nam Hợp lần nữa vui vẻ ra mặt khi có Tân Đồng làm chỗ dựa, anh cúi đầu
nhìn miếng nấm hương to mọng trong chén, khóe mắt giật giật, lần nữa cầm đũa lên, chậm rãi gắp lấy nó bỏ vào trong miệng, lại tao nhã nhai vài
cái rồi nuốt xuống.

Tân Đồng thấy thế, chớp
mắt mấy cái về phía Nam Hợp, ý là, Nam Hợp con nhìn đi, đối mặt với
cường quyền, chúng ta phải cực lực đấu tranh, không thể một mực phục
tùng được!

Ai dè Nam Hợp hiểu sai ý, lại múc một muỗng nấm hương, duỗi tay bỏ vào trong chén của ba cậu.

Tiếp đó cậu nháy nháy mắt mấy cái với Tân Đồng, ý là, mẹ xem đi, con cũng gắp cho ba món mà ba thích rồi.

Lệ Đông Nhất càng liếc mắt càng ghê hơn.

“Nam Hợp, thu dọn đồ đạc
về nhà với ba.” Lệ Đông Nhất gọi cậu bé đang đi sát bên cạnh Tân Đồng,
nhìn cô dọn bàn ăn, nhiệt tình đưa giẻ lau để lau bàn.

“Ba, không phải ba nói ba bận đến một tuần lận à!” Lệ Nam Hợp quay bóng lưng nhỏ về Lệ Đông Nhất, giọng nói yếu ớt.

Đây là chê mình đến đón sớm sao?! Lệ Đông Nhất cảm thấy đáy lòng dâng lên cảm giác mất mát thật lớn, “Mau đến đây.”


“Nhưng mà con muốn ở chung với mẹ.” Căn phòng ở nhà lớn như vậy, cậu cũng không thích ông bà nội ở nhà.

“Nam Hợp, con giúp mẹ đem chén dĩa qua đó được không?” Tân Đồng buông cậu ra, đi đến trước mặt
của Lệ Đông Nhất, “Chú Lệ, nếu được thì cứ để Nam Hợp ở lại chỗ cháu
trước đi.”

“Cũng được.” Lệ Đông Nhất không phản đối.

“Nam Hợp, con ở lại đây đi, ngày mai ba đến thăm con.”

Cậu bé chạy ào tới như một cơn gió, “Ba ơi, ba ở chung với con và mẹ luôn đi! Mấy bạn khác đều có ba mẹ sống chung với nhau mà!”

Cậu có ba, hiện giờ cũng có cả mẹ.

“Không biết nhà cô Tân có phòng nào trống không?” Lệ Đông Nhất nhíu mày, nhìn Nam Hợp đang ôm lấy đùi mình.

Tân Đồng đáp: “Cũng có.”

“Vậy làm phiền cô.” Lệ
Đông Nhất lấy điện thoại ra, bấm số, “Trợ lý Từ, phiền anh đem một ít
quần áo và vật dụng hàng ngày đến đây.”

Cách làm việc của trợ lý Từ rất nhanh nhẹn, đứng trước cửa đưa đồ đạc vào rồi lập tức rời khỏi.

Trong nhà có chăn ra bao gối sạch, chăn cũng từng phơi nắng, cho nên Tân Đồng sắp xếp rất nhanh.

Cô nhìn chiếc ra giường
màu lam trải xong, thầm nghĩ nếu con nhóc Niên Niên biết căn phòng của
nó bị chiếm dụng không biết sẽ thế nào? Còn có Đồng Dao, nếu cô lại đến
ăn chực hay gì đó, lỡ như bắt gặp thì phải giải thích ra sao?

Tân Đồng dọn dẹp căn phòng trống kia xong thì đi ra, quay về phòng ngủ của mình, Nam Hợp đã tắm rửa thơm phức, bò lên giường.

“Mẹ ơi?”

“Sao con?” Có Lệ Đông Nhất ở đây, chuyện tắm rửa liền giao cho anh, Tân Đồng giúp cậu sấy khô tóc.

“Đêm nay chỉ cần con ngủ
với mẹ là được, để Tiểu Lợi Hại qua ngủ chung với ba nha.” Cậu không
quên mình đã tặng Tiểu Lợi Hại cho mẹ, nên trưng cầu ý kiến của mẹ.

“Đương nhiên là được.” Tân Đồng đưa con chó nhỏ cho Nam Hợp.

Nam Hợp chạy ra một lát rồi chạy về phòng, Tân Đồng biết cậu đã đưa Tiểu Lợi Hại cho ba.

Bên này, hai mẹ con ôm nhau ngủ, ngủ rất say sưa.

Trong phòng cách vách, Lệ Đông Nhất nhìn con chó đồ chơi chiếm cứ một nửa gối đầu của mình với ánh mắt ghét bỏ.

Rốt cuộc khóe miệng vẫn cong lên.

Không kéo rèm cửa, ánh trăng rất sáng, rọi vào trong phòng, cuối cùng anh cũng nhắm mắt, bình yên đi vào mộng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui