Đế Nghiệp Vô Thường

Tiểu Xuân Tử cũng có đối tượng để sùng bái của riêng mình, nếu muốn nói đến thì đó chính là tâm phúc bên người Hoàng thượng, Tào công công, mỗi ngày nhìn thấy phần đông triều thần đối với Tào công công nịnh nọt hoặc e ngại, trong lòng Tiểu Xuân Tử liền đặc biệt hâm mộ, ngóng trông đến một ngày nào đó cũng có thể ngồi vào vị trí của Tào công công.

Hôm nay Tiểu Xuân Tử bị người gọi vào thư phòng của Hoàng thượng.

“Hắn gần đây thế nào ?” Hoàng thượng cao cao tại thượng hỏi, biết “Hắn” chỉ chính là ai, Tiểu Xuân Tử thấp giọng đáp : “Bái kiến Hoàng thượng, thương thế của Vương gia đã khôi phục gần hết rồi, nhưng hai chân bị lanh, đi đứng không được tiện nghi lắm.”

“Thương thế đã khôi phục rồi nha,” Tiếng cười lạnh phát ra từ hầu gian, ngón tay dài nhõ gõ gõ lên bàn, “Ngươi này đánh thế nào cũng không chịu rên một tiếng, Tào An, ngươi thử ra chủ ý cho Trẫm xem, phải làm thế nào mới sửa trị được Nhiếp Chính Vương cao ngạo kia.”

“Bẩm Hoàng thượng, tính cách của Vương gia cao ngạo cứng cỏi, hình phạt lên da thịt bình thường là không làm gì được y. Loại người này có tâm huyết hào hùng, càng tra tấn, y càng không khuất phục.” Thái giám mặt trắng đột nhiên nở nụ cười …. *** đãng, thấp giọng nói : “Nô tài có mấy cách thế này….”

Quỳ rạp trên mặt đất nghe Tào công công cùng Hoàng thượng kẻ xướng người họa, *** từ diễm ngữ, kỳ môn dược pháp, Tiểu Xuân Tử nghe được trong lòng phát lạnh, có thể nào… có thể nào bọn họ lại muốn làm cái việc xâm phạm nhục nhã với người kia sao ?


“Bắc cung !” Nguyên Uyên mang theo một nụ cười hưng phấn không thể ức chết được hướng về lãnh cung, đem Tiểu Xuân Tử cùng Tào công công lưu lại thư phòng.

“Tào công công sao lại để cho Hoàng thượng làm ra một chuyện như vậy, nếu Hoàng thượng cảm thấy không tốt thì làm sao bây giờ ?” Tiễn Hoàng thượng đi rồi, Tiểu Xuân Tử thu hết dũng khí, nhỏ giọng hỏi Đại thái giám bên cạnh.

Bạch diện thái giam xem xét sắc mặt thanh tú của Tiểu Xuân Tử, cười khẩy nói : “Đồ ngu ! Chúng ta là làm nô tài, bất quá chỉ là giúp Hoàng thượng nói ra những chuyện người không tiện nói ra thôi. Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ, là vương đạo, chuyện *** loạn dơ bẩn như thế nào có thể dễ dàng nói ra, tất nhiên chỉ có thể từ nô tài chúng ta mà thôi.” Cuối cùng, bạch diện thái giám cười bỏ thêm một câu, “Chỉ là giúp Hoàng thượng tìm một cái cớ mà thôi.”

“Hoàng thượng…. Hoàng thượng muốn đối với Nhiếp Chính Vương….” Tiểu Xuân Tử lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, lúc trước Hoàng thượng còn nhẫn tâm đánh Nguyên Bạch Lệ như vậy, như thế nào đột nhiên thay đổi tâm ý ?

Như là trả lời nghi vấn của Tiểu Xuân Tử, bạch diện thái giám Tào công công sờ sờ râu giả gắn trên cằm : “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.” Đột nhiên kéo lấy Tiểu Xuân Tử, Tào công công thấp giọng nói : “Tiểu tử ngươi coi như linh hoạt, làm con ta được không ? Ta già rồi, không thể hầu hạ được cả đời Hoàng thượng.”

Hiểu được ý tứ trong lời nói của Tào công công, Tiểu Xuân Tử bật người gật đầu hô : “Cha… cha của con ! Đứa con xin quỳ trước người.”

“Không tồi, con ngoan.” Cười ha hả, vỗ vỗ đầu Tiểu Xuân Tử, bạch diện thái giám kề sát lỗ tai Tiểu Xuân Tử lặng lẽ nói : “Ta nhìn người cả đời chưa bao giờ lầm, đừng nhìn Hoàng thượng hiện tại nghĩ muốn tra tấn Vương gia, về sau sẽ thay đổi thôi ! Nghe cho rõ, phải hầu hạ Vương gia thật tốt, sau này con chính là người tâm phúc bên người Hoàng thượng, là một đại hồng nhân !”

Hương khí…. cả phòng đều là mùi thơm ! Vô luận có chà sát tẩy rửa thân thể bao nhiêu lần, thân thể vẫn phát ra một lãnh hương thản nhiên, mà lúc tiết mồ hôi, mùi thơm lại càng nồng đượm.

Rầm một tiếng, ảo não đá ngã bồn tắm, nước theo mặt đấy lan ra mốt phía, thành một tấm gương méo xệch, chiếu rọi đôi mày nhíu chặt của nam nhân.


Đôi mày ướt sũng tích lạc bọt nước phát ra lãnh hương, vết thương trên người đã chữ khỏi, đưa tay xoa xoa tấm lưng đã liền thành một khối, dưới tay cũng bóng loáng không một tia nứt nẻ.

Cửa phòng một tiếng “kẽo kẹt” mở ra, Nguyên Bạch Lệ nhìn về phía hắc y nam tử đắc ý đứng ngoài cửa, ngón tay khẽ rung động.

“Nhìn thấy trẫm đã chán ghét như thế sao ? A !” Một cước bước vào trong phòng, Nguyên Uyên đưa tay đóng cửa, tùy ý ngồi bên bàn cầm lấy sách lật lật, “Đường đệ của Trẫm lớn lên thật đúng là giống Vương gia, tuổi nhỏ đã xinh đẹp như vậy, chỉ sợ tương lai cũng là một mỹ nam tử.”

“Nó vẫn là một tiểu hài tử, ngươi tha cho nó đi !” Lời nói ngu ngốc như vậy, Nguyên Bạch Lệ không có khả năng nói ra, bởi vì có nói hay không cũng vô nghĩa như nhau.

Nguyên Uyên có thể nói ra như vậy rõ ràng là muốn bức bách hắn, mà kết quả chỉ có hai : thuận theo ý hắn, đứa con của mình không có việc gì, còn nghịch ý, kẻ này chuyện gì cũng dám làm.

“Điều kiện gì, ngươi nói đi.” Ngồi ở bên giường, y phục màu trắng thật dài rũ trên mặt đất, bởi vì ốm yếu mà thiếu đi vài phần khí phách, Nguyên Bạch Lệ lúc này càng có vài phần mềm nhẹ, giống như một vầng trăng lạnh, lạnh mà tinh khiết làm cho người ta không dám nhìn thẳng.


“Vương gia…. Thật đúng là trực tiếp.” Nguyên Uyên nở nụ cười một tiếng, Nguyên Bạch Lệ từng cưới vợ, ba năm trước đây khó sinh mà chết, từ đó về sau có lẽ do áy náy, Nguyên Bạch Lệ thập phần yêu thương đứa con duy nhất của mình, Nguyên Hoa.

“Lại đây.” Mệnh lệnh nam nhân đến bên mình, Nguyên Uyên nhìn nam nhân một thân áo dài nguyệt sắc bước đi, giống như đang cưỡi mây đạp gió đi đến bên mình, cước bộ phiêu phiêu lại có chút hương vị lay động, rõ ràng là một đại nam nhân, lại làm cho kẻ khác muốn ôm vào ***g ngực.

Đi đường không xong như vậy, cũng là do ở trong thủy lao đã lâu, làm cho hai chân phát tật, Nguyên Uyên tựa hồ cũng không chán ghét kết quả này, thậm chí có chút vui sướng.

“Nuốt nó vào, mau !”Thanh âm bức thiết của nam tử kéo vào trong hiện thực, trong nháy mắt trắng bệch đi.

Thoáng nhìn bộ dạng quẫn bách của nam nhân, dục vọng càng ngày càng bành trường lại thêm vài phần bốc hỏa trong ngực Nguyên Uyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận