Đế Nghiệp Vô Thường

Một lớp…. Hai lớp… Ba lớp….

Tầng tầng áo điệp, lụa trắng phấn hồng, cho đến khi mặc xong mười một lớp, vị “Tân nương” mới cuối cùng phủ thêm một váy dài màu đỏ.

Mái tóc đen ngày thường tùy tiện giắt lên nay đã được thị nữ thắt thành một tạo hình mới, gọn gàng mà không rườm rà, khi chưa đội mũ phương, thoạt nhìn anh khí bức người, một cỗ thiên tiên mị hoặc, mà khi đội mũ phượng hoa mỹ tinh xảo, khăn voan che phủ, mất đi vài phần anh khí, lúc này lại càng có vẻ mệ hoặc người.

Nhưng sắc mặt “tân nương” cũng không tốt lắm, giờ phút này là trừng mắt nhìn Trương Tứ Phong đang cười đến muôn hoa đua nở.

Nguyên Bạch Lệ từng trong đêm tân hôn vì tân nương mà cởi bỏ quần áo rườm rà, lúc ấy còn đang suy nghĩ phải mặc mười hai lớp y phục này chẳng lẽ không cảm thấy nặng sao ? Hôm nay tự mình thử một phen mới hiểu được trong mười hai lớp thì mười một lớp đều là lụa mỏng, trừ bỏ rườm rà cũng không nặng lắm, chân chính trọng chính là chiếc mũ phượng đính đầy ngọc thạch trên đầu, cũng đem đầu của hắn đè xuống không nâng lên nổi.

“Ha ha, thật không ngờ ngươi mặc thân y phục này cũng dễ nhìn đến vậy, người khác đều là người đẹp vì lụa, nhưng chỉ có ngươi vô luận mặc ái gì, đều là quần áo đẹp vì ngươi.” Nhẹ nhàng vuốt ve tấm mạng che mặt, ngón tay lại đụng đến miếng băng gạc che nửa khuôn mặt, khóe miệng Trương Tứ Phong giương lên, “Thứ này, cũng nên vứt bỏ.”

Lụa trắng rơi xuống đất, ngọn đèn dầu lay động, đôi mắt phải chưa từng tiếp xúc ánh nắng bị ngọn đèn dầu đâm vào khiến có chút khó chịu, cho đến khi dần dần thích ứng mới chậm rãi mở mắt ra, đã có thể thấy mọi vật….

“Hoàn mỹ không sứt mẻ….” Tay của nam tử nhẹ nhàng vuốt ve má phải, chứng kiến vết thương đáng sợ trước kia đã khép lại, không để lại dấu vết, khi Trương Tứ Phong cao hứng thì trong mắt lại đập vào nơi mắt nam nhân thì không khỏi nhíu mày.

“Đám lang băm kia !” Trương Tứ Phong đột nhiên oán hận mắng.

Nguyên Bạch Lệ ánh mắt chuyển động, nhìn qua tấm gương trước mặt thấy nơi biên tóc có một vết kiếm dài nhỏ, không nhìn kỹ kỳ thật sẽ không thấy rõ.

Lưu lại vết sẹo cũng tốt…. Ít nhất có thể lúc nào cũng khắc khắc nhắc nhở hắn, đâu là kết cục của việc nương tay từ tâm, vết đao sẹo kiếm, máu chảy xuống, cùng với…. lại một lần nữa khuất nhục ! Bàn tay ẩn giấu trong váy dài khẽ nắm chặt rồi lại thả lỏng, hiện tại còn chưa phải thời cơ.

“Ngươi thật muốn cùng ta bái đường sao ?” Nguyên Bạch Lệ lạnh mắt mà nhìn.

Khiển lui hạ nhân, Trương Tứ Phong quay đầu lại đối diện mắt với Nguyên Bạch Lệ, cười thật sâu : “Nếu ta nói, ta đời này tâm nguyện lớn nhất cùng ngươi ân ân ái ái, rời xa đế nghiệp tranh đoạt, chiến trường hồng trần, ngươi tin không ?”

“Không tin.”

Đúng vậy…. Ngươi không tin, cũng không chịu, ngươi ở trong này, ta lại đi đâu được ? Trương Tứ Phong không nói lại, lại nhấc tấm mạng voan phủ lên đầu nam nhân, tựa như một cánh bướm hồng bay múa, giống như một hỏa điệp vì ánh đèn mà quên mất thân mình, thiêu đốt trong lửa.

Tin cũng thế, không tin cũng thế, nguyện đời đời kiếp kiếp làm một giấc mộng uyên ương hồ điệp, không thể tỉnh lại, thà nhìn không thấy đôi mắt cừu hận lạnh như băng của ngươi, thà không khống chế được giam cầm tổn thương ngươi.

Khi Trương Tứ Phong nắm lấy đôi tay ôn nhuyễn của “tân nương”, thật không khống chế được nhảy vào thân thể gã, rõ ràng đã ôm quá nhiều lần thân thể này, mà đôi tay này, vẫn là lần đầu tiên gắt gao cầm chặt.

Nhân sinh đi qua hai mươi ba năm, vẻ ngây ngô năm đó không còn lưu lại dấu vết, vốn tưởng rằng tâm tình này sẽ không ngoài ý muốn xuất hiện, gã lại tựa như một thiếu niên hơn mười tuổi, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của người trong lòng, nhung nhớ cùng hưng phấn, nội tâm rung động như trống giục, gõ liên hồi khiến gã run rẩy không thôi….

Hỉ nhạc tấu lên, chiêng trống xôn xao, trăng sáng treo cao, bái thiên địa, đời đời gắn bó.

Tân lang tân nương song song đi vào, khi mọi người vỗ tay bỗng nhiên phát hiện một điều kỳ lạ, tân nương tử này cũng không nhỏ xinh, đứng bên người chú rể cũng không hề thua kém, có vẻ cao cao lớn đĩnh bạt, thấy thế nào cũng kỳ quái, nữ nhân cũng có người cao như vậy sao, bất quá nhìn kỹ, dáng người cũng không tệ lắm, nhất là tân nương tử này cước bộ không khỏi mềm yếu, từng bước phiêu phiêu, ngay lúc y phục đong đưa, mỗi bước đi đều khiến dân chúng lòng tê dại.

“Tân nương tử này sao cao quá vậy, không thua gì Trữ vương, so ra còn cao hơn mình !” Một thanh niên mặt trắng trong đám người liền ngửa cổ nhìn, nói khẽ.

“Gia, ái nữ nhà thừa tướng có người cao lớn vậy sao ?” Thanh niên mặt trắng quay đầu lại nói với người trẻ tuổi.

“Đừng nói nhảm, xem là được.” Đứng đằng sau cây cột đỏ, Nguyên Uyên có chút đăm chiêu nhìn tân nương hồng y của Trương Tứ Phong.

Từ khi nữ tử này bước vào cửa, liền có một loại cảm giác quen thuộc ập đến, vô ý mà bị hấp dẫn, rồi lại nhớ không nổi bản thân cùng con gái của Thừa tướng đã từng gặp nhau khi nào.

“Này, con gái Trung nguyên cũng có người cao lớn như vậy sao ?” Ngay bên cạnh Tiểu Xuân Tử cùng Nguyên Uyên, một nam tử vận trang phục đen mỉm cười nói.

Thật là một nam tử oai hùng tuấn tú, Nguyên Uyên nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy nam tử đang đứng cách chàng không xa, ngũ quan khắc sâu cũng không giống người Trung nguyên.

Trong quý phủ của Trương Tứ Phong sao lại có người Hung Nô ? Chẳng lẽ hắn thế nhưng lại cấu kết với quân Hung Nô ? Người Hung Nô có độ khí như vậy , sợ cũng không phải là người bình thường.

Nguyên Uyên trong lòng thầm cân nhắc, hai người trên lễ đường đã bắt đầu bái thiên địa.

Trước tiền đường, nhiên chúc dâng hương, minh pháo, hỉ nhạc, tân lang tân nương song song dắt tay, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, tam phu thê giao bái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui