Đế Nghiệp Vô Thường

Không ai tiến vào lều trại, từ đêm qua đến hôm nay, Nguyên Bạch Lệ bị trói trên cột trụ, ngẫu nhiên cố sức mở mắt ra nhìn, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mỏng manh rọi vào bên trong, nhưng thủ chung rọi đến được thân mình bị tró, cảm thụ không được một mảnh ấm áp.

Cái bị trói là thân xác, hay là tâm hồn đây ?

“Lộc cộc…” Tiếng vó ngựa đạp vang đánh vỡ tịch mịch, Nguyên Bạch Lệ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ở trong lòng, hắn vẫn là chờ mong nhìn nam tử kia xuất hiện, cho dù là đánh hắn mắng hắn cũng tốt.

Hắn nghĩ trước khi chết được gặp Hách Liên Bột lại một lần.

Người vào không phải là Hách Liên Bột, mà là Hách Liên Thánh Lan đã lâu không thấy.

“Nguyên Bạch Lệ, ngươi sao lại làm ra loại chuyện này !” Nam tử vọt vào một phen chế trụ cổ nam nhân, gân xanh trên trán in hằn, gằn từng tiếng nghiến chặt răng nói : “Ngươi đã phá hủy huynh ấy !”

“Người có thể phá hủy được, chỉ có chính bản thân mình.” Có chút không hô hấp nổi. Hách Liên Thánh Lan đã buông tay.

“Trận chiến là huynh ấy để dành cả đời, lại bị hủy trên tay người mà huynh ấy yêu nhất, ngươi sao lại có thể nhẫn tâm với huynh ấy như vậy ?”

“Nếu là ngươi, ngươi có thể đứng nhìn quốc gia của mình bị kẻ khác thân thủ hủy diệt không ?” Nguyên Bạch Lệ vừa hỏi đến, nói với Hách Liên Thánh Lan, “Cho ngươi lựa chọn người con gái trong lòng cùng quốc gia, ngươi sẽ chọn cái gì ?”

Gặp Hách Liên Thánh Lan không trả lời được, Nguyên Bạch Lệ lạnh nhạt cười nói : “Xem, người lúc đó chẳng phải khó có thể lựa chọn sao ? Lựa chọn trên thế gian có rất nhiều, giống như con đường chúng ta đi, đi đến nhiều ngã rẽ sẽ phải lựa chọn một con đường, con đường này là cũng chưa về đâu, cho dù có là sai, cũng phải đi. Đây là con đường mà ta đã chọn.”

“Cho dù là đường chết, ngươi cũng muốn đi sao ?” Hách Liên Thánh Lan nhìn qua đống hỗn độn trên người Nguyên Bạch Lệ, đại khái cũng đóan ra được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

“Đã muốn đi rồi, còn muốn chuyện này để làm gì.”

“Nghĩ muốn cái gì ?” Hách Liên Thánh Lan đột nhiên phá lên cười, chàng trầm giọng nói với Nguyên Bạch Lệ, “Ta xem ngươi nói có vẻ rất nhẹ nhàng, căn bản không cần một mạng sống cho mình, chính là ngươi có biết huynh ấy đang ngu ngốc suy nghĩ biện pháp không để ngươi chết không ?!”

Chỉ ra ngoài lều trại, Hách Liên Thánh Lan tiếp tục nói : “Ngươi có biết vì sao không ai gác ? Không ai dám tiến vào ? Vì cái gì tên ngu ngốc kia phải ngàn dặm xa xôi gọi ta đến ? Đó là bởi vì tất cả mọi người muốn giết người, hận không thể lột da ngươi, hút khô máu của ngươi ! Trừ bỏ ta, ngươi cho là cả dân tộc Hung Nô còn ai có thể đi vào ?”

“Ngươi nói người làm như vậy là vì quốc gia của ngươi, con dân của ngươi, nhưng cái ngươi hủy đi chính là lương thực mà người Hung Nô chúng ta phải tích góp từng tí trong hơn mười năm, mùa đông này sẽ chết đói bao nhiêu người, ngươi có biết không ?”

“Không có lương thực thì sẽ có người chết, chiến tranh thì sẽ không phải chết sao ?” Nguyên Bạch Lệ khẽ lắc đầu nở nụ cười, “Nếu thực sợ con dân chết đói như vậy, cần gì phải đem lương thực dùng làm quân lương ?”

Câu nói của Nguyên Bạch Lệ khiến Hách Liên Thánh Lan lại nói không ra lời, đối phương hừ lạnh một tiếng, bên hông rút ra một thanh tuyết nhận (1), Nguyên Bạch Lệ nhắm hai mắt lại.

“Keng” một tiếng giòn vang, không cảm giác đau đớn gì, Nguyên Bạch Lệ mở to hai mắt đối diện ánh mắc phức tạp của Hách Liên Thánh Lan, đối phương hừ lạnh nói : “Một đạo giết ngươi, cũng khó tránh khỏi cho ngươi thống khoái.”

Nguyên Bạch Lệ giật giật đôi môi khô nứt, nhếch lên một tia mỏng manh, “Vậy các ngươi tính làm sao đây, là lăng trì xử tử, là ngũ mã phanh thây, hay là hỏa hình ?”

“Ngươi…. đến lúc này còn khua môi múa mép.”

“Ta mặc kệ ngươi là muốn chết hay kiên cường, hiện tại ngươi chưa chết được đâu” Hách Liên Thánh Lan vừa nói, vừa lấy từ trong một hộc gỗ mang theo người một ít nước cùng thức ăn.

“Không buông ta ra sao ?” Nguyên Bạch Lệ ý bảo thả đôi tay bị trói chặt của mình ra.

Không để ý đến Nguyên Bạch Lệ, Hách Liên Thánh Lan cầm thức ăn đưa đến bên miệng nam nhân, Nguyên Bạch Lệ cúi đầu nhìn, đều là những thứ mà mình thích ăn.

Hách Liên Thánh Lan cho nam nhân chút thức ăn bồi bổ khang phục, nam nhân dùng qua rất nhanh thiếp đi, Hách Liên Thánh Lan nhìn thật sâu vào nam nhân đang say ngủ, nói : “Vào đi, hắn ngủ rồi.”

Từ bên ngoài lều trại, người đi vào là Hách Liên Bột.

“Vì sao không cho hắn biết.”

“Chính hắn không biết phải đối mặt với ta thế nào, ta cũng không biết phải gặp mặt hắn thế nào.” Yêu cùng hận đan vào nhau, chung quy vẫn là không thể buông tay.

“Đệ đi ra ngoài.” Hách Liên Thánh Lan nhìn nam nhân bị trói trên cột trụ, trước khi đi nói : “Thả hắn ra đi.”

“Ừm.”

Đưa tay giải khai xích sắt trên thân nam nhân, Hách Liên Bột ôm nam nhân, đặt lên giường đưa tay cởi quần áo, gió thảo nguyên xuyên thấu qua kẽ hở của lều trại thổi vào, bay xuống tấm thân trần trụi, mang theo chút ấm áp của mặt trời.

Bàn tay khẽ vuốt ve thân hình trần trụi của nam nhân, khi lướt qua tấm ngực trắng nõn, đầu Hách Liên Bột hiện ra đủ loại chuyện đêm qua, càng yêu càng thương tổn, đúng là thật buồn thiu.

Cúi đầu yên lặng không nói gì, dùng một tấm khăn ướt lau khô người nam nhân, Hách Liên Bột đem đến y phục sạch sẽ mặc vào cho nam nhân.

Lúc sau lẳng lặng ngồi ở một bên, có chút thất thần nhìn nam nhân ngủ say không nhúc nhích.

“Thánh Lan, cám ơn đệ.” Khi rời đi, đã là màn đêm đầy sao.

Cám ơn ? Làm gì chứ… Nếu không phải đã xảy ra chuyện, bản thân không biết phải trốn chạy đến khi nào mới có thể đối mặt với nam nhân kia. Hách Liên Thánh Lan lắc lắc đầu, nhìn bóng đêm mênh mông : “Ca, thả hắn đi đi.”

“Thả cũng không được, chuyện đó đâu phải một mình ta là có thể nói.” Hắn không phải không muốn, mà là cho tới bây giờ, đã không còn cách, Nguyên Bạch Lệ một phen ngoan tuyệt đốt lửa, trực tiếp đem điểm mấu chốt biến thành tro bụi, càng đem Nguyên Bạch Lệ tự đẩy mình về phía cực đoan.

Sự tình rốt cục biến thành dạng gì, Hách Liên Thánh Lan không rõ lắm Hách Liên Bột sẽ xử trí thế nào, từ ngày ấy Hách Liên Bột đi qua lều trại giam giữ Nguyên Bạch Lệ, Hách Liên Thánh Lan cũng thấy bóng dáng của đại ca mình.

Chàng mỗi ngày đều vào trại chiếu cố nam nhân, mỗi ngày đều băn khoăn có nên nói ra vấn đề trong tim ra : tân nương trong Trữ vương phủ đêm đó có phải là ngươi hay không ?

Không dám hỏi, lại càng không dám có được câu trả lời.

Thế nhân luôn thích lừa mình dối người, hắn cũng không ngoại lệ.

Ngày qua cũng không tính là dài, chỉ có ba ngày, ba ngày sau Hách Liên Thánh Lan đã có được một tin tức khiến bản thân chàng khiếp sợ : Hách Liên Bột muốn trước mặt chúng thân tự tay giết chết Nguyên Bạch Lệ, để xả nỗi giận của mọi người.

“Đại ca !” Ngoài thư phòng của Thiền Vu, Hách Liên Thánh Lan sau khi được tin lập tức chạy vào, lại bị chặn lại, chàng không thể tin đại ca yêu một người lại có thể làm ra quyết định này.

“Thiền Vu có lệnh, không gặp bất kỳ ai, thỉnh Tả Hiền Vương lui ra.”

“Đại ca…” Vô luận Hách Liên Thánh Lan nói cái gì, Hách Liên Bột thế nhưng không gặp chàng.

Hách Liên Thánh Lan từng nghĩ Hách Liên Bột xử trí việc thế nào, lại trăm triệu lần không đoán được kết cục thế này…. tử hình. Thời gian lại gấp rút như vậy, hoàng hôn ngày mai.

(1)Tuyết nhận là thanh này (không tìm được hình đẹp hơn T-T)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui