Đế Nghiệp Vô Thường

“Quân Hung Nô đã rút về.” Nói chuyện là Trương Tứ Phong đang ngồi bên trái Bạch Vô Thương, nam tử vừa rót một ly rượu đầy cho nam nhân, vừa cười nó, “Dù sao hiện tại cũng nhàn rỗi vô sự, không bằng đi ra ngoài du ngoạn một chuyến thế nào ?”

“Ngươi không trở về triều đình phục mệnh ?” Nam nhân nhìn Trương Tứ Phong đang cười nhưng không có việc gì, lại nhìn nhìn Hách Liên Bột bên phải, “Quân đội của ngươi đi rồi, ngươi sao lại không quay về ?”

Hai người còn lại trong mắt ánh tia cười, đùa à, muốn bọn họ rời đi ? Quả thực là còn khó hơn lên trời ! Thật vất vả mới có cơ hội cùng ở bên nam nhân như hôm nay, làm sao có thể trở về chứ.

“Ta sao lại cảm thấy hai người các ngươi không có hảo tâm.” Bị Trương Tứ Phong cùng Hách Liên Bột thay nhau rót rượu, guơng mặt nam nhân giờ đã nổi lên chút men say, nam nhân giờ phút này nghiêng đầu cười nhìn Hách Liên Bột, trong nụ cười kia lại dẫn theo mị hoặc nói không nên lời, làm cho yết hầu nam tử khẽ cuộn lại.

“Trước đó vài ngày còn không vừa mắt nhau, hiện tại như chiến hữu trên chiến trường thân mật khăng khín, thắng thắn tòng khoan, các ngươi là không phải giấu diếm ta cái gì đó chứ ?” Rượu càng vào uống càng nhiều, vừa uống vừa rót, cho đến khi không biết là đang uống rượu nữa, mà là uống nước.

Nam nhân liền thay đổi tư thế nhìn Trương Tứ Phong : “Còn có ngươi, ngươi cũng nói đi.”

Trương Tứ Phong nở nụ cười một tiếng, nhìn chén rượu rỗng trong tay nam nhân, nói : “Ngươi say.”

“Say ?” Nam nhân nâng chén lên, một giọng rượu thanh thuần động lại bên môi, nam nhân vươn đầu lưỡi liếm liếm, buồn buồn nói, “Không rượu….”

Bạch Vô Thương một chút cũng không biết là bộ dáng say rượu của hắn đối với hai người kia mà nói, là loại hấp dẫn thế nào.

“Có phải các ngươi uống hết rồi hay không ?” Nam nhân bắt lấy áo Trương Tứ Phong, trườn tới, “Phong, ta muốn uống rượu…. còn muốn bánh hoa quế.” Tiếng nói trầm thấp phát ra từ hầu gian, ánh mắt mù sương, mị thái của nam nhân khiến Trương Tứ Phong ngây ngốc sửng sốt, rồi mới thân thủ nắm lấy thắt lưng nam nhân, nhẹ giọng nói : “Không rượu, không uống nữa, trở về nghỉ tạm đi.”

“Không rượu…. Không rượu…” Than thở hai tiếng, nam nhân cũng liền thuận thế tựa vào vai Trương Tứ Phong, “Các ngươi còn không nói cho ta biết, các ngươi đang giấu diếm ta cái gì.”

Dựa vào như vậy, đầu đặt lên vai Trương Tứ Phong, chân cũng không khách khí khoát lên đùi Trương Tứ Phong, thật sự là thoải mái đích thực.

“Buổi tối muốn ngủ chỗ nào.” Tay đặt lên cẳng chân của nam nhân, Hách Liên Bột cười khẽ nói.

Nói đến điều này thì sự thật đúng là vấn đề, Hách Liên Bột cùng Trương Tứ Phong đã sớm cãi nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không tìm ra kết quả, cũng khiến cho bọn họ đến giờ này ba người cùng một gian phòng, hơn nữa tiểu tâm của Bạch Vô Thương hai người bọn họ còn không biết sao, với tính cách nam nhân này, có thể nói không chừng tùy thời tùy chỗ muốn phản công.

Trương Tứ Phong và Hách Liên Bột dù thế nào cũng không muốn bị áp, “thân mật khắng khít” của hai người cũng là sợ Bạch Vô Thương “trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi”, đến lúc đó hai người không ai thành “chính phu” được mà là “thê thiếp” của Bạch Vô Thương.

Loại chuyện này, hai người sao lại có thể chấp nhận chứ ?

Nghĩ muốn cũng đừng có hòng…. Dưới lợi ích chung, hai đại tình địch yên lặng trở thành đồng minh.

“Ngủ chỗ nào ? Tất nhiên là ngủ trên giường….” Nam nhân say rượu mơ mơ màng màng nói.

“Còn chúng ta thì sao ?” Trương Tứ Phong thở dài.

“Cùng nhau ngủ…” Ý tứ của Bạch Vô Thương là ba người cùng nhau ngủ trên giường, là muốn biểu thị cho nghĩa của từ ‘ngủ’, không có mảy may ý tứ gì khác, nhưng nghe trong hai người kia thì ý nghĩa đã….biến chất.

“Cùng nhau ngủ ?” Trương Tứ Phong lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nam nhân nói, “Vô Thương à, ý củng ngươi là….” Hách Liên Bột cũng đang chờ câu trả lời.

“Cùng nhau ngủ.” Nam nhân không kiên nhẫn đáp lời, từ đôi vai của Trương Tứ Phong có chút tập tễnh trở về phòng, “Đầu choáng quá.” vừa đi, vừa tự lẩm bẩm, lựa hai nam tử trợn mắt há hốc mồm.

“Ta không muốn trên giường có ba người.” Trương Tứ Phong khoanh tay trừng mắt nhìn Hách Liên Bột, đối phương cũng đồng ý buông tay nói :

“Đồng cảm ! Đồng cảm !”

“Vậy ngươi nói như thế nào mới là cách đúng ?” Trương Tứ Phong chưa nói hết lời thì đã phát hiện Hách Liên Bột biến mất không còn bóng dáng, nháy mắt hiểu được tên mọi rợ kia chạy đi đâu, cả giận nói : “Hách Liên Bột chết tiệt !” Dứt lời chạy về phía phòng nam nhân.

Hai người này thật ra không ai nhường ai, một đường ngươi truy ta đuổi, cùng nện bước vào phòng nam nhân, “cạch” một tiếng đóng cửa.

“Ta đến trước.” Hách Liên Bột đi đến trước, bá đạo như trước.

“Đây là phòng của ta.” Trương Tứ Phong không chút thoái nhượng, cũng bước lên.

“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ ?” Hách Liên Bột liếc mắt nhìn Bạch Vô Thương đã ngủ say như chết, cơ hội khó có này, ai cũng không dâng tặng đâu, y như vậy, Trương Tứ Phong cũng thế.

“Để Vô Thượng tự mình lựa chọn đi, xem hắn nguyện ý ai được ở lại.” Trương Tứ Phong vừa nói liền đem áo khoác giắt lên đầu giường, Hách Liên Bột ở phía sau cười lạnh đi đến. Xem ra hai người đã chuẩn bị kỹ việc phân chia cao thấp.

Tưởng tượng đến người mình yêu có thể ở bên mình, Bạch Vô Thương không có chút phiền não vui vẻ uống hơi nhiều, giờ phút này nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng là…. giống như có người cởi quần áo của hắn, cởi bỏ dây buộc tóc… Mở mắt ra, đập vào mắt là Trương Tứ Phong cùng Hách Liên Bột, một bên trái, một bên phải, một tên cởi áo của mình, một bên cởi quần.

Mà hai người nhìn thấy nam nhân tỉnh lại cũng tạm dừng, cơ mà Bạch Vô Thương cũng chỉ mở mắt, đó lại nhắm, tùy ý bài bố, quả thực chính là ám chỉ trắng trợn, nhưng Bạch gia nhà chúng ta căn bản không có ý tứ này.

Lúc thế này mà còn nhịn được, thì đó không phải là đàn ông.

Trương Tứ Phong hôn lên bả vai nam nhân, nụ hôn nhỏ vụn dừng lại ở xương quai xanh, tệ dại khiến cho nam nhân khẽ nhíu mày, nhưng là tựa hồ có thể chịu được, chỉ là hầu gian phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.

Từ trêu chọc trên thân thể, hai đôi chân thon dài trần trụi của nam nhân cũng bị người bắt lấy, Hách Liên Bột khẽ cắn bắp chân n, có chút ngứa ngứa, trên thân nam nhân giờ chỉ còn lại chiếc áo trắng đơn, cũng chỉ có thể đủ che đậy bờ vai chưa bị Trương Tứ Phong xâm phạm, cùng với đầu gối và bắp đùi.

Rất nhách, những bộ vị được y phục che đậy càng lúc càng ít, chỉ còn thứ tán loạn ở thắt lưng che đậy cảnh xuân.

“Ư….” Nam nhân bắt đầu cảm thấy có chút không thoải mái, có người cắn hắn, cổ, vai , xương quai xanh, ngực, đùi….. giống nhừ toàn thân không có chỗ không bị cắn, nam nhân bắt đầu giãy dụa.

“Ngoan…. không có việc gì.” Trương Tứ Phong ở trên nhẹ giọng trấn án, đồng thời hôn lên đôi môi nam nhân, chiếc lưỡi giảo hoạt bá đạo xâm nhậm vào miệng nam nhân, cướp đoạt tứ phía, hất thời khiến cho thân thể hai người áp sát, mà càng khiến Bạch Vô Thương cảm thấy không biết là bị ai nâng lên hai chân, thứ gì đó mềm mề liếm lấy nơi tư mật của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui