Đế Nghiệp Vô Thường

Ngoài động, Đại thiền vu nóng nảy căm tức hìn nữ tử đang chặn đường trước mặt : “Hồng Liên, tránh ra !”

“Ta không thể cho ngươi vào !” Hồng Liên cắn răng chặn đường đi, “Hoàng thượng sẽ có biện pháp cứu hắn, ngươi lo lắng thì có ích gì ? Bình tĩnh một chút !”

“Bình tĩnh ?! Ha !” Hách Liên Bột cười lạnh một tiếng, nói, “Đây đều là lỗi của tên cẩu hoàng đế đó, nếu không phải do hắn đem Vô Thương đến đây, Vô Thương sao lại bị thương ?! Ta sao có thể tin lời tên khốn kiếp đó !”

“Thật là đại mọi rợ, ngươi vào trong đó thì làm được gì ?” Trương Tứ Phong ở phía sau hừ lạnh một câu, Hách Liên Bột trả lời : “Ngươi đúng là tin Nguyên Uyên ?”

“Chỉ có Nguyên Uyên có thể cứu Vô Thương…” Trương Tứ Phong nhẹ giọng nói, đôi mắt phượng cất giấu một tia sầu lo : “Ngươi chắc là không biết, huyết mạch thiên tử Thiên triều là không sợ trăm độc, hay nói cách khác, máu của Nguyên Uyên có thể giải bách độc….”

“Nhưng… Nhưng Nguyên gia không phải là huyết mạch thiên tử chân chính.” Sau một lúc do dự, Hồng Liên nói ra lo âu trong lòng nàng.

“Hừ ! Nguyên gia đúng là không phải,” Trương Tứ Phong cười về phía nữ tử, “Nhưng hoàng đế của các ngươi thì phải,”

Một câu ngắn ngủi khiến Hồng Liên mở to hai mắt, nửa ngày nói không nên lời.

“Đây là nguyên nhân muốn giết Bạch Vô Thương ngay từ đầu của Nguyên Uyên sao ?” Biết Trương Tứ Phong cũng yêu nam nhân không hề ít so mới mình, Hách Liên Bột nghe xong lời của Trương Tứ Phong cũng an tâm không ít.

“Đây… đại khái là một loại chiếm hữu đi.” Trương Tứ Phong khẽ cười một tiếng, tựa như ngay từ đầu, gã cũng muốn có được tâm ý của nam nhân.

Ba người bọn họ, không… chính xác mà nói là không có Hách Liên Bột, gã cùng Nguyên Uyên, đều là ngốc nghếch như vậy, tổn thương nam nhân, gây ra chuyện, bất quá chỉ là hy vọng được nam nhân chú ý đến.

Nhưng kết quả cuối cùng, chỉ có thương tổn vô tận trong lòng nam nhân, cùng hối hận sau khi tỉnh ngộ.

Trương Tứ Phong thủy chung cảm thấy được gã may mắn hơn so với Nguyên Uyên, ít nhất hiện tại, Bạch Vô Thương cũng tiếp nhận gã rồi.

Mà hiện tại, Trương Tứ Phong thế nhưng có chút đồng tình Nguyên Uyên.

Nguyên Uyên lưng đeo gánh nặng, nhất định không có khả năng buông giang sơn lại đằng sau đi theo nam nhân….

Trong huyệt động dị thường im lặng, chỉ nổi lên những ánh nến lập lờ, chiếu sáng căn phòng.

Con dao nhỏ lạnh như băng trên cổ tay đâm thật sâu vào miệng vết thương, máu tươi theo vết thương mà chảy ra, tích lạc trong chén, nam tử gắt gao nhìn chằm chằm chén máu, chỉ cần đầy một chút liền dùng vải bố tùy tiện cuộn lại cổ tay để chặn máu, dùng cánh tay cầm dao rót máu tươi vào nam nhân đang bất tỉnh.

Thật cẩn thận rót vào miệng nam nhân, nhưng người hôn mê chung quy cũng không thể uống nhiều, máu uống không hết tích lạc trên đôi má tái nhợt, chạy dần xúôgn cổ, mang theo sắc đẹp yêu dị.

Mỗi một ngày, Nguyên Uyên lại dùng dao cắt cổ tay lấy máu.

Chàng chỉ biết máu mình có thể cứu nam nhân, lại không biết rằng nam nhân rốt cục phải uống bao nhiêu máu mới có thể tỉnh lại.

Tính đến nay , đã qua bốn năm ngày, nam nhân như trước không hề có chuyển biến.

Mà cổ tay Nguyên Uyên, cũng là vết thương dữ tợn.

“Hoàng thượng, nên dùng bữa.” Có thẻ đi vào động chỉ có một mình Tiểu Xuân Tử, Tiểu Xuân Tử nhìn thấy mảnh vải đỏ tươi trên cổ tay Nguyên Uyên không khỏi lạnh người, nếu Bạch Vô Thương vẫn bát tỉnh, Nguyên Uyên chẳng phải là muốn đem máu của mình ra hết sao ?

Thấy Tiểu Xuân Tử đến, Nguyên Uyên gật gật đầu : “Để đó đi, ngươi đi ra ngoài.”

“Ai…” Tiểu Xuân Tử đáp lời, sau đó lui hai bước, nói, “Hoàng thượng, có cần tìm đại phu không… Người tự mình…”

“Đi ra ngoài.”

U oán “dạ” một tiếng, Tiểu Xuân Tử lui xuống, Tiểu Xuân Tử biết mình không có cách nào thay đổi ý định của Nguyên Uyên, cái mà Tiểu Xuân Tử có thể làm, là tận lực chiếu cố hai người.

Tiểu Xuân Tử hàng ngày trừ bỏ mang theo cơm canh còn có thuốc bổ huyết cho Nguyên Uyên, mấy thứ này, Nguyên Uyên cũng không biết ăn bao nhiêu, nếu ngày thường, Nguyên Uyên là nhìn cũng không buồn nhìn.

Mặt mày không nhíu lại một cái, Nguyên Uyên đưa toàn bộ thuốc vào bụng mình, vị thuốc đắng nghét cũng không thể nào so được với sợ hãi trong lòng.

“Ngươi chừng nào mới có thể tỉnh lại ? Làm trò nghĩ muốn ta chảy hết máu sao ?” Tự dày vò nhiều ngày, Nguyên Uyên cũng gầy đi không ít, bởi vì mất nhiều máu, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.

Nam tử nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má nam nhân, dùng khăn ướt lau đi vết máu của mình trên môi nam nhân, tựa vào bên giường, Nguyên Uyên nhẹ giọng cười nói : “Nếu có thể cứu ngươi trở về, cho dù để ngươi hút khô máu của ta, ta cũng nguyện ý.”

“Nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, thật sự là dọa đến ta, ha ha.” Nam tử ngồi lên giường, nhẹ nhàng hít lấy lãnh hương trên thân nam nhân, tiếp tục nói : “Vẫn nghĩ đến ngươi là một gã mặt mày đầy râu lưng hùm vai gấu, chính là… sao lại có người đẹp như vậy, độc đáo như vậy ? Nhất là cặp mắt kia, nhốt cả linh hồn ta vào trong đó….”

“Hãy mau mở mắt ra đi… Để ta nhìn thấy, được không ?” Thanh âm của nam tử càng ngày càng run rẩy, cuối cùng… dần dần trở thành tiếng nức nở, chàng đã nhiều lần thấy nam nhân sắp chết đi, không cần lại có lần thứ hai, không cần…. cho dù có phải trả bằng mạng sống của mình, chàng cũng phải cứu sống nam nhân.

Vô luận là vài ngày, mấy tháng, hay là vài năm , chàng cũng chờ đợi.

Cho dù máu có chảy, tình cũng không biến…..

Một tháng sau, bên bờ sông.

“Đến trên đảo rồi, chính là nhà của chúng ta.” Hít lấy làn không khí sáng sớm vào thật sâu, Trương Tứ Phong khát khao một tương lai tươi đẹp, dù có đi đâu, chỉ cần cùng ở bên nam nhân, đều là nơi hạh phúc.

“Vô Thương đâu ?” Trương Tứ Phong quay đầu lại không nhìn thấy nam nhân, hỏi Hách Liên Bột ở ngay bên cạnh, đối phương hướng nhìn về phía bờ sông cách đó không xa.

Một nam nhân áo trắng, lẳng lặng đến bên bờ sông, mắt nhắm lại, không biết ẩn giấu điều gì.

“Vô Thương à, nên lên thuyền.” Hách Liên Bột đi đến bên người nam nhân, thân thủ kéo lấy tay nam nhân.

Bàn tay ấm áp bao lấy mình, Bạch Vô Thương mở to mắt, ánh vào mi mắt là Đại thiền vu rong ruổi nơi đại mạc, không…. giờ đây, Hách Liên Bột chỉ là nam tử yêu thương hắn, không còn là Đại thiền vu.

“Ừm.” Gật gật đầu, nam nhân cùng Hách Liên Bột đi lên trên thuyền.

“Vô Thương.” Cười với nam nhân, là một nam tử có chút yêu dị, từng là đại tướng quân tâm ngoan thủ lạt của Tây Hạ, hiện giờ là vua ghen tuông.

Đứng ở bên nam nhân, Trương Tứ Phong kéo lấy cánh tay nam nhân, cũng nắm chặt.

Bước lên trên thuyền, khai hướng về nơi rời xa trần thế cùng thống khổ.

Thuộc về ba người.

Bị hai nam tử kẹp ở giữa, nam nhân cười, cũng làm càn đen trọng lực thân thể đặt lên hai gười.

Đôi mắt nhìn, nhìn về phía bờ sông càng ngày càng xa.

Nhớ rõ mười ngày trước, khi tỉnh lại, ngã vào bên cạnh hắn là Nguyên Uyên chỉ còn chút hơi thở mong manh, ập vào tầm mắt, là cánh tay đầy vết thươgn của nam tử.

Nguyên Uyên, cũng đã đi.

Trở về Thiên triều.

Khi ly biệt, Bạch Vô Thương từng hỏi : “Ngươi phải đi sao ?”

“Ừm.”

“Về Thiên triều ?”

“Phải.”

Lời nói giữ lại, cuối cùng cũng không thể nói ra.

Cho dù giữ lại thì sao, Nguyên Uyên vẫn không thể bỏ được giang sơn của mình. Nam nhân là muốn thế nào đây.

Con thuyền ra đi, biến mất tại nơi giao nhau giữa trời và nước.

Trên bờ sông dần dần xuất hiện bóng một người nam tử, lẳng lặng đứng nhìn về phía con thuyền ra khơi xa, miệng cong lên một độ cung : “Cái nào thuộc về ta, vĩnh viễn đều là của ta….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui