Bận rộn hai canh giờ, Tần Vũ mới dọn dẹp sạch sẽ quảng trường Minh Nguyệt.
Nghỉ ngơi dưới bóng cây trong chốc lát, Tần Vũ lấy ra giấy và bút mang theo người, gạch ngang mấy chữ 《 Con đường thành tiên từ đệ tử tạp dịch bắt đầu 》, đổi thành 《 Con đường thành tiên bắt đầu từ xúc phân 》
Hắn cảm thấy tiêu đề như vậy dễ thu hút độc giả hơn.
Làm xong những thứ này, Tần Vũ cũng không có lựa chọn tu luyện.
Hắn nhìn chằm chằm bốn phía, nhìn xem rốt cục là kẻ nào đáng giết ngàn đao dám tùy chỗ đại tiểu tiện trên địa bàn của hắn.
Mãi cho đến giờ Dậu, cũng chính là năm giờ chiều.
Tần Vũ nghe được phía xa xa truyền đến một loạt âm thanh lộn xộn, giống như là có rất nhiều động vật lung tung hỗn loạn tụm lại, âm thanh gì cũng có.
'Có tình huống!'
Tần Vũ vểnh tai, cẩn thận quan sát.
Từ xa đến gần, rất nhanh Tần Vũ đã nhìn thấy ngọn nguồn phát ra âm thanh.
Đó là một đoàn linh thú, là đủ loại linh thú, lớn nhất một con voi lớn, cao khoảng chừng cao bốn, năm mét.
Ngoài ra còn có đại điểu bay trên trời, đà điểu, linh dương, tuấn mã, thực thiết thú,...!chạy trên mặt đất.
Trên thân mỗi linh thú ngồi một vị đệ tử Huyền Thiên Tông.
Ngay lúc này! Đủ loại linh thú trùng trùng điệp điệp hướng phía quảng trường Minh Nguyệt của Tần Vũ vọt tới.
"Đáng giết ngàn đao, xem như tìm tới các ngươi!"
Tần Vũ soạt một cái đứng dậy, xông về phía đội ngũ linh thú.
"Dừng lại, các ngươi dừng lại cho ta!"
Đội ngũ linh thú vội vàng phanh lại, dừng lại vị trí ngay trước người Tần Vũ một mét.
"Muốn chết sao? Đồ thần kinh!" Đệ tử cưỡi trên lưng voi đứng giận giận dữ mắng.
Tần Vũ hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận trong lòng.
Ôn tồn nói: "Các ngươi không thể để linh thú của các ngươi mặc vào túi văn minh à, tùy chỗ đại tiểu tiện cũng quá mất tố chất."
"Túi văn minh, đó là cái gì?"
Tần Vũ: "Chính là thứ giữ lại vật bài tiết của linh thú các ngươi."
Nghe vậy, đám người cưỡi trên linh thú lập tức ha ha cười phá lên.
Tên dẫn đầu vỗ vỗ lên thân voi của mình, nói: "Con Hám Địa Long Tượng này của ta một lần có thể xả mấy trăm cân, ngươi nói túi gì có thể chứa được chứ?"
Tần Vũ phản bác: "Vậy các ngươi cũng không thể để cho nó xả lung tung như vậy được, không thể cho nó đi khu vệ sinh xả trước sao? Ta vừa quét dọn quảng trường sạch sẽ, các ngươi đi qua một lần ta lại phải quét dọn lại lần nữa."
"A!" Người nọ khinh thường cười nói: "Quét dọn vệ sinh không phải là công việc mà những đệ tử tạp dịch như ngươi nên làm sao?"
Người ngồi trên lưng đà điểu phụ họa nói: "Nếu không phải có chúng ta xả lung tung, tông môn cũng sẽ không thu những đệ tử tạp dịch như các ngươi, ngươi nên cảm ơn chúng ta đã cung cấp công việc cho ngươi, ha ha ha ha.
.
."
"Cải chính một chút, là linh thú của chúng ta xả lung tung, không phải chúng ta xả lung tung!"
"Đúng đúng đúng, là linh thú của chúng ta xả lung tung, ha ha ha.
.
."
"Phế vật linh căn hạ phẩm, mau cút sang một bên, sau này gặp Ngự Thú Phong chúng ta phải gọi sư huynh, nếu không không cẩn thận giẫm chết ngươi, đó cũng là ngươi tự tìm!"
Hám Địa Long Tượng nổi giận gầm lên một tiếng, chấn động đến màng nhĩ Tần Vũ đau đớn.
Tần Vũ sắc mặt âm trầm, nắm chặt song quyền, yên lặng dời sang một bên.
Sau khi đàn linh thú đi qua, quảng trường Minh Nguyệt lần nữa biến thành một mớ hỗn độn!
Giống như là để chế giễu tên đệ tử tạp dịch không biết trời cao đất rộng này, Hám Địa Long Tượng lại xả ra một đống lớn.
Nghe tiếng cười nhạo liên tiếp không ngừng dần dần đi xa, Tần Vũ hai mắt đỏ bừng, gằn từng chữ một:
"Chờ đấy, rất nhanh ta sẽ để nhóm các ngươi từng ngụm liếm sạch thứ linh thú mình xả ra!"
Tần Vũ yên lặng cầm lấy xẻng sắt, vùi đầu gian khổ bắt đầu làm việc tiếp.
Một canh giờ sau, hai tên đệ tử kiểm tra vệ sinh đi tới.
"Vẫn còn có chút bẩn, buổi tối ngươi làm thêm một lúc, nhất định phải quét sạch sẽ nơi này!"
"Lần sau làm việc nhanh một chút, xem hôm nay là ngày đầu tiên ngươi làm việc, liền không ghi tên ngươi!"
"Cảm tạ sư huynh!"
Đợi sau khi hai người rời đi, Tần Vũ ném xẻng sắt qua một bên, suy nghĩ biện pháp giải quyết.
'Ta hiện tại mới đến, căn cơ bất ổn, trực diện đối cứng khẳng định là không làm được.'
Tần Vũ không phải mãng phu, đánh thắng được liền hung hăng đánh, không đánh lại thì phải tới trước một câu 'Đừng khinh thiếu niên nghèo' !
'Chính diện không đánh lại, vậy sau lưng có cơ hội hay không đây?"
Tần Vũ suy nghĩ thật lâu, không có ý tưởng gì.
Hiện tại hắn chỉ có kinh nghiệm đối phó phàm nhân.
Nhưng dùng phương pháp đối phó phàm nhân để đối phó tu tiên giả thì gần như không có tác dụng gì, hơn nữa còn dễ dàng khiến bản thân gặp phiền phức.
"Thực lực mình quá yếu, muốn đối phó cái đám kia, chỉ có thể xuất ra chiêu cuối cùng!"
Tần Vũ ánh mắt kiên định cầm lấy thuổng sắt, tiếp tục quét dọn vết bẩn còn sót lại.
...
Một đêm này, Tần Vũ không có tu luyện.
Hắn tìm hai tấm bảng gỗ, ở trong nhà mân mê một đêm.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tần Vũ liền cầm tấm bảng gỗ vội vàng đi ra ngoài.
...
Sắc trời dần sáng!
Các đệ tử Huyền Thiên Tông nhao nhao đi ra động phủ, bắt đầu nhiệm vụ một ngày mới.
Đám đệ tử ngoại môn Ngự Thú Phong vẫn như thường ngày, cưỡi linh thú của mình tiến về Ngự Thú Phong học tập.
Đệ tử ngoại môn cùng đệ tử tạp dịch Huyền Thiên Tông đều ở tại khu vực ngoại môn tông môn, có điều vị trí ở lại của đệ tử tạp dịch càng vắng vẻ hơn chút.
Đệ tử nội môn ở trên các đại Phong, nơi đó thuộc về khu vực nội môn của tông môn.
Đệ tử tạp dịch ban ngày yêu cầu phải làm việc tại tông môn, mà đệ tử ngoại môn ban ngày có thể lựa chọn tu luyện, cũng có thể lựa chọn đi đến học đường của các đại Phong, học tập các loại tri thức tu tiên.
Đám đệ tử ngoại môn Ngự Thú Phong cưỡi linh thú của mình mạnh mẽ xông tới, các đệ tử đi trên đường gặp phải nhao nhao né tránh, không dám chạm đến phong mang.
Tại giai đoạn đầu tu tiên, chiến lực của linh thú mạnh hơn tu tiên giả.
Cho nên chúng đệ tử Ngự Thú Phong vẫn luôn ngang ngược càn rỡ tại ngoại môn, bình thường không có ai dám trêu chọc.
Nhưng tại mấy năm trước, đệ tử Ngự Thú Phong mạnh mẽ xông tới trong phiên chợ với dòng người đông đúc, khiến mọi người nổi giận.
Đệ tử Chấp Pháp Phong trực tiếp điều động đội chấp pháp tông môn, bắt giữ toàn bộ đám đệ tử Ngự Thú Phong.
Chấp Pháp Phong nắm giữ quyền chấp pháp của tông môn, do đại trưởng lão tông môn đảm nhiệm Phong chủ, là một trong những cơ cấu có quyền lực lớn nhất trong tông môn.
Cuối cùng trải qua cao tầng tông môn bàn bạc, quyết định cấm chỉ đệ tử Ngự Thú Phong mang theo linh thú tiến nhập nơi công cộng có lượng người đông đúc.
Hàng ngày tiến về nội môn đi học, cũng phải lựa chọn lộ tuyến ít người.
Sau đó, đệ tử Ngự Thú Phong liền lựa chọn lộ tuyến đi qua quảng trường Minh Nguyệt này.
Mà việc bọn họ đi ngang qua nơi này, cũng đã khiến cho quảng trường Minh Nguyệt vốn không có bao nhiêu người lui tới càng thêm ít người lui tới.
Cả ngày cũng không thấy được mấy bóng người.
Hôm nay, đệ tử ngoại môn Ngự Thú Phong vẫn giống như ngày thường, theo lộ tuyến đi ngang qua nơi này.
Nhưng khi bọn họ sắp đi tới quảng trường Minh Nguyệt, lại đột nhiên nhìn thấy phía trước dùng dây vây quanh, bên phải còn dựng một tấm bảng gỗ lớn.
Chúng đệ tử Ngự Thú Phong khẩn cấp phanh lại.
"Quảng trường Minh Nguyệt đang thi công, người không phận sự miễn vào, người qua đường mời đi đường vòng, khiến ngài bất tiện khi di chuyển, xin thứ lỗi!"
Nam tử ngồi trên Hám Địa Long Tượng đọc chữ trên tấm bảng gỗ.
Tiểu đệ Giáp: "Sao đột nhiên nơi này lại thi công?"
Tiểu đệ Ất: "Ai biết được, việc này không phải Thổ Mộc Các phụ trách sao?"
Tiểu đệ Giáp: "Nhưng thấy nhân viên thi công nào ở đây?"
Tiểu đệ Ất: "Không thấy ở bên ngoài, không có nghĩa là không có, nói không chừng ở dưới đất đấy!"
Tiểu đệ Giáp: "Thổ Mộc Các chết tiệt này, thi công cũng không nói trước một tiếng!"
Tiểu đệ Ất: "Đúng vậy đúng vậy!"
Tiểu đệ Giáp, Ất, Bính, Đinh....!"."Lão đại hiện tại chúng ta đi đường nào?"