Ngày càng gần và gần hơn nữa, bây giờ họ chỉ còn cách nhau vài mm... Hàn Băng Di nhắm mắt lại, không xoay người đi cũng không chủ động...
Cọc cọc
Tiếng gõ cửa sổ xe, hắn hít một hơi lạnh, quay mặt qua phía cửa sổ, kéo xuống
- Lâm... lâm tổng
- gì?!
Người nhân viên hơi run, lắp bắp, đã vậy hắn còn trưng ra bộ mặt lạnh như đá, không khỏi khiến người khác phải rùng mình
- Vũ tổng hỏi ngài có muốn suy nghĩ lại về việc sợi dây đó không?
Hắn xoay đầu, thấy cô đang mân mê sợi dây, ánh mắt chăm chú khiến miệng hắn hiện lên một vệt cười, kéo cô đến gần, hít nhẹ một hơi ở má Hàn Băng Di, cô mở to mắt, nhíu mày nhìn hắn
- em thích sợi dây không?
-...
- thích không?
Hắn hơi cau mày giọng nói nhẹ nhưng đủ làm người khác phải sợ, cầm lấy sợi dây ở cổ cô, Hàn Băng Di xoay qua cửa sổ nhìn ra ngoài một chút, lại xoay vào nhìn hắn
- cũng tạm
- ...
Lâm Vũ Uy cười nhẹ, vuốt tóc cô quay sang nhìn người nhân viên kia
- không suy nghĩ gì thêm
Nói rồi hắn kéo cửa lên, lười nhát gác tay lên gờ cửa ngắm cô gái ngồi bên cạnh mình
- vừa nãy em nói gì nhỉ, tôi sẽ bỏ anh? Vậy là đồng ý làm bạn gái rồi nhỉ
- ...
- bảo bối, người ta đang hỏi em đấy...
- tạm là vậy
Hàn Băng Di nhìn ra bên ngoài đường, hôm nay đường phố vẫn tấp nập, hôm nay mọi thứ đối với cô cũng rất tuyệt vời, cảm thấy bên trong người có một niềm hạnh phúc kì lạ, khẽ cười, cầm lấy sợi dây chuyền " tôi sẽ thử cảm giác này... Sẽ thử làm bạn gái tổng tài... Cố chấp bảo vệ sợi dây này".
Chiếc xe khỏi động, phóng nhanh trên đường, hôm nay cảm xúc của Lâm Vũ Uy hắn cũng chẳng khác cô là mấy, cảm giác hạnh phúc như thế này có lẽ đã từ lâu hắn chưa cảm nhận được... "Nếu đã đồng ý làm bạn gái tôi, vậy tôi cũng sẽ thử làm bạn trai em, cố chấp bảo vệ em, em là người rất đặc biệt" hắn cười cợt chính mình, với các cô gái khác hắn không ngại ngần chỉ sau một đêm tình ái lại đá bay người ta, nhưng với Băng Di, hắn rất muốn giữ lấy cô, muốn tìm hiểu thật nhiều về cô, muốn biết thêm nhiều chuyện về cô....
______
" Theo bạn bệnh thói quen sẽ như thế nào?! Có cách chữa trị hay không?!"
______
Sáng hôm sau...
Trong một căn phòng nhỏ, một thân ảnh đang nằm cuộn tròn trong chiếc mền ấm, đôi mắt nhắm nghiền lại, hình như đang ngủ rất say, lâu lâu lại nói mơ vài câu
- ... Ưm... Ư
Khẽ xoay người, ôm chặt lấy cái gối ôm bên cạnh
Soạt...
Từng đợt nắng bên ngoài chiếu vào phòng, chiếc màn được vắt gọn sang một bên, hắn khẽ cười, tiếp tục đi lại ngồi xuống ghế, ngắm nhìn cô gái đang say giấc
Ting... Ting...
- Lâm tổng
- chuyện gì?
Bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh lo lắng, có đôi phần gấp gáp
- là Lâm chủ tịch, ngài ấy muốn ngài đến phòng họp ngay ạ
- Chủ tịch? Ba?
- Chủ tịch đang tức giận thì phải, ngà...
Tít
Hắn tắt điện thoại, xoa hai bên thái dương, cau mày nhìn đồng hồ, 7h15, thở dài, hắn đứng dậy, kéo nhẹ mền lên cho cô, hôn nhẹ vào má Băng Di rồi xoay người đi ra cửa
Đến Lâm Thương, nhân viên đều cung kính cúi đầu chào hắn, khẽ chỉnh lại áo, hắn đi thẳng đến thang máy, bấm tầng cao nhất của toà nhà
Keng...
Cửa thang máy vừa mở ra thì hắn cũng cảm nhận được một luồng khí lạnh phát ra từ căn phòng làm việc của mình, thở dài, hắn đi nhanh ra, mở cửa đi vào trong
- Vũ Uy, hôm qua ta Vũ tổng nói rằng con có chuyện gì với ông ta sao?!
- nếu đã nghe Vũ tổng vậy chắc ba cũng biết được sự việc, con còn cần phải kể?
- chính xác hơn thì đó là gì mà con phải tốn công tranh giành với Vũ tổng ?
- đó là con đấu giá được, còn chưa tranh giành?
- đó là gì?
Người đàn ông nghiêm nghị ngồi ở đối diện hắn, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn đứa con trai trước mắt mình, đôi khi lại lấy ly trà ở bàn nhấp vài ngụm
- là bộ dây pha lê
- dây pha lê, nếu chỉ vậy cần gì lên Vũ Mạc đó phải tranh giành, ngoài thị trường chẳng phải không có sao?
- của công chúa nước Pháp, con phải đấu giá đắc lắm mới có được đấy
- bao nhiêu?
Người đàn ông cầm ly trà nhấp ở miệng, khuôn mặt hiếu kì, con trai ông lại mua dây pha lê về đeo sao? Thằng nhóc này từ bé đến giờ có nữ tính thế bao giờ?
- sáu ngàn đô
Lâm chủ tịch ông bây giờ chỉ muốn phun hết nước trong miệng ra, chỉ để mua sợi dây đó thằng con ông đã tiêu hơn một trăm triệu, lại còn không bán cho bạn thân ông đến bây giờ Vũ tổng lại...., ông nheo mắt, nhìn mặt cậu con trai
- con mua để làm gì?
- để tặng... Sinh nhật bạn
- thật không?
Hắn chuyển mắt đi hướng khác, nếu nói có bạn gái thì chắc ba mẹ hắn lại sẽ nhắc đến chuyện cưới sinh, lúc đó mẹ hắn sẽ lại khóc ầm lên đòi gặp mặt con dâu, còn ba hắn thì ...
- thật
- nói láo với ba mày...
Ông đứng lên, ánh mắt tức giận nhìn con mình
- nhất định không được có cô gái khác, con nhất định phải cưới con bé
Hắn trầm mặt, im lặng không nói gì
- được rồi, ta cho con 5 tháng nữa... Con phải có quyết định
- con không thích cô ta
- đã gặp mặt chưa mà đòi thích với không, tóm lại, sau 5 tháng con phải về nhà để tổ chức đám với cưới con bé
- đã đến tuổi để lấy vợ rồi, phải nghe lời ta
- con chỉ vừa 25 tuổi...
-...
Ông nghiêm mặt nhìn thằng con ngang bướng, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận.... Bước ra khỏi phòng
Hắn nhếch môi, dù là 5 hay 10 tháng, hắn vẫn sẽ không về để cưới người hắn không yêu...
_____
Sau khi Lâm Vũ Uy đi, cuối cùng cô gái này cũng mở mắt tỉnh dậy, với tay lấy chiêc điện thoại bên cạnh, lười biếng ngáp ngắn ngáp dài rồi ngồi dậy
Ting... Ting
Cô nhíu mày, cái nhạc chuông gì lạ hoắc vậy, đưa chiếc điện thoại lên nhìn là một tin nhắn
"bảo bối, hôm nay em cứ ở nhà, tối anh lại đến"
Tỉnh ngủ, cô tỉnh ngủ rồi, vội lấy điện thoại nhắn lại
"Không được đến, bây giờ em lập tức đến công ty"
"Chẳng phải là người yêu của nhau rồi sao?!"
" không làm nữa"
" đã nói em bỏ anh không dễ đâu mà bảo bối"
" im ngay"
Thẳng tay ném chiếc điện thoại xuống một bên giường, Hàn Băng Di đứng dậy, dặm chân đi vào nhà vệ sinh
____