Edit + beta: Công tử như họa
Nàng ngơ ra một lúc, đôi lông mày thanh tú, bắt đầu chậm rãi nhăn lại.
Thiếu niên đi tới, đứng sau lưng mấy vị cao thủ cảnh giới Tam trọng thiên của Huyền Vân tông, bộ dạng lờ đờ giống như còn chưa tỉnh ngủ.
Lúc này, không chỉ có Hoa Hi chú ý tới hắn, phần lớn mọi người trong sân rộng đều dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát thiếu niên xinh đẹp mỏng manh kia.
Làn da của hắn trắng như tuyết, xem ra là một thiếu niên ngây thơ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, nhưng mấy người cao thủ kia thì người nào người nấy cũng cao lớn khỏe mạnh, dưới sự đối lập đó, hắn thực sự như là một con nai nhỏ được vây quanh bởi những con thú dữ, thật đáng thương.
"Hắn là ai? Không phải đi nhầm chỗ đó chứ? Nhìn có vẻ ngốc vậy."
"Bộ dạng yếu ớt không chống nổi gió như vậy, nhìn thật đáng thương!"
* * *
Sau khi vang lên mấy tiếng xì xào bàn tán, một cao thủ trong số đó đã làm một hành động khiến cho mấy ngàn người trong sân đều phải hít một hơi sâu.
Hắn..
Cung kính nửa quỳ xuống..
Thấp giọng nói mấy câu gì đó bên tai thiếu niên kia, thiếu niên miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng mặt viện trưởng đầy sự hưng phấn, cúi người một góc chín mươi độ hành đại lễ, giọng nói bởi vì xúc động mà run run: "Già Nhược tôn thượng, chào mừng ngài!"
"Hmm!"
Sau khi đủ loại tiếng hít sâu một hơi vang lên, thì chính là tiếng bàn tán xôn xao.
"Cái gì? Chính là hắn sao? Rõ ràng chỉ là một tiểu hài tử!"
"Nhìn qua thì thực sự rất yếu, hoàn toàn không giống Thần tộc!"
"Trời ạ! Ông trời thật quá bất công!"
* * *
Vốn vừa rồi còn mang theo tâm trạng vô cùng ngưỡng mộ, đúng là muốn quỳ xuống bái lạy đệ tử của Đế quân trong truyền thuyết kia, ai ngờ vừa nhìn thấy lại là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, không ít người chịu sự đả kích lớn, thật sự nghi ngờ có phải đã bị chơi xỏ rồi không!
Nhưng khi thấy mấy người cao thủ Tam trọng thiên của Huyền Vân tông cũng phải cung kính hắn như vậy, thì chỉ có thể cam chịu số phận địa tương tin*.
*Địa tương tin: Dựa vào người mình tin để tin một điều gì đó.
Hoa Hi nhìn về phía thiếu niên có bộ dạng lười nhác kia, cũng là khiếp sợ đến tột đỉnh.
"Thảm rồi.." Nàng lẩm bẩm nói, "Lần này chết chắc rồi.."
Cái gì gọi là 'không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài', lúc này đây nàng xem ra đã được lĩnh giáo.
Ai ngờ tới được một người mười bốn mười lăm tuổi, tiểu thí hài ngủ còn chảy nước dãi lại là vị mà khiến cho các tông chủ của Huyền Vân tông đều phải tôn xưng một tiếng 'tôn thượng "Già Nhược tôn thượng chứ!
Nàng cho rằng, Già Nhược tôn thượng cho dù không phải Tiên phong đạo cốt, đầu đầy tóc trắng, thì ít nhất cũng phải là một nhân vật như tiên giáng trần!
Nàng..
Lần đầu tiên đã nhìn lầm rồi!
Trong lòng thực sự có cảm giác khóc không ra nước mắt, không ngờ mới tới dị giới, đã chọc ngay một thế tôn đại nhân vật như vậy!
Lúc trước cho rằng sẽ đắc tội gia tộc Sóc Nguyệt, nhưng so với vị này, vậy xem ra không bằng một cọng lông khỉ!
Lúc này, Hoa Hi thật sự chỉ muốn đi đến chịu đòn nhận tội, không biết xấu hổ mà cầu xin Già Nhược tôn thượng tha thứ..
" Hôm nay lần đầu tiên bản tôn đến học viện Thánh Quang, thì gặp được một chuyện không thể tin nổi.
"
Các đệ tử trong sân rộng vẫn còn xôn xao, tiếng của Già Nhược chậm rãi vang lên, không cố hô to, cũng không kêu người khác ngăn các đệ tử bớt ồn lại, cứ như vậy mà mở miệng nói.
Thế nhưng, giọng nói của hắn gần như là vang vọng khắp cả học viện, không lớn cũng không nhỏ, mỗi người đều có thể nghe thấy rõ.
Đây đã là một người có tu vi lợi hại, vì vậy những người xôn xao kia, cũng dần dần im lặng lại.
Từng đôi mắt, bắt đầu từ sự hiếu kỳ, không tự chủ được mà nhiễm lên sự tôn kính.
" Vừa nãy, bản tôn cảm thấy đằng sau học viện có gió mát, nên đã ngủ trên cây một lát, sau đó các ngươi thử đoán xem sẽ thế nào?"
Hắn nói chuyện rất thong thả ung dung, giọng nói non nớt, nhưng lúc này lại bất tri bất giác mang theo một kiểu áp lực.
.