Đệ Nhất Cuồng Phi Tuyệt Sắc Tà Vương Sủng Thê Vô Độ


Trong mắt Long Càn Ngọc lóe qua một tia kinh ngạc cực nhanh, mà đám người sau lưng, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.

Một chiêu..

Chỉ dùng một chiêu mà đã xuyên qua sau lưng con rết thiết giáp.

Rết thiết giáp bị thương nặng, rống giận đuổi theo, nó còn hung mãnh hơn cả vừa rồi.

Mà người xui xẻo bị đuổi theo kia đương nhiên là Hoa Hi.
Sao mà cô biết được, chỉ giết một con rết thiết giáp lại có nhiều con rết khác tìm tới cửa như thế chứ!

Thật sự còn đáng sợ hơn cả xã hội đen trả thù.

Nàng cũng liếc mắt nhìn thấy bên này có người.
Ban đầu nàng không muốn gây họa cho người vô tội nhưng ai bảo Long Càn Ngọc đứng đầu, để nàng nhìn thấy được làm gì.


Chậc chậc, tên khốn kiếp phụ lòng Mặc Hoa Hi này, đây là do ngươi tự đưa tới cửa nhé!

Nàng đổi phương hướng, chợt dẫn mười mấy con rết xông về phía Long Càn Ngọc.

Sắc mặt Long Càn Ngọc bất động, thân hình cũng không cử động chút nào, hắn giống như một tòa núi trầm ổn đứng yên ở đó.

Mà người sau lưng đã sớm rối loạn, từng người đều lấy ra vũ khí.

Long Thiển Huân dùng một roi quất bay đầu một con rết, nhảy lên ngồi trên một thân cây, cười ha ha xem cuộc chiến.

Rết thiết giáp xông vào đám người, đỏ mắt cắn xé khắp nơi.
Bọn nó vốn là loại thú có linh trí rất thấp, nhìn thấy nhân loại là thèm thuồng muốn ăn.

Trong cuộc chiến hỗn loạn, Hoa Hi trốn ra sau lưng Long Càn Ngọc, dứt khoát nói: "Đa tạ công tử trượng nghĩa."

Khi đó, Long Càn Ngọc còn chưa ra tay đâu.

Nhưng mà nghe nàng nói vậy, lại thêm hai con rết bị Hoa Hi đả thương liều mạng đuổi theo nàng cũng đã tới trước mặt Long Càn Ngọc.

Ánh mắt hắn khẽ động, trong nháy mắt con rết thiết giáp định nhào lên, ánh sáng trong tay lóe lên.

Kiếm trảm long sắc bén vừa xuất ra, hóa thành tia sáng như sao rơi, khoảng chừng một thoáng, ở bụng mỗi con rết thiết giáp đều có một vết thương hình dấu thánh giá.

Rết thiết giáp còn giương nanh múa vuốt một khắc trước, bây giờ đã ngã xuống đất, phần bụng trào ra dịch nhờn màu trắng và máu tươi, không nhúc nhích.

Thật lợi hại..

Gần như không hề động thủ luôn đó?


Mặc dù Hoa Hi vô sỉ tránh sau lưng hắn nhưng vẫn thấy rõ mồn một động tác của hắn.

Trừ bội phục ra thì chỉ có thể âm thầm vui mừng vì trước kia ở trong học viện Thánh Quang, hắn không có ra tay tàn nhẫn như vậy.

Nếu không thì đừng nói là thắng, có thể sống bước xuống hay không thì vẫn là một vấn đề.

"Nhược điểm của nó là dưới phần bụng hai tấc."

Lúc nàng trầm tư, giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Long Càn Ngọc chậm rãi vang lên.

Hoa Hi khẽ giật mình nhìn hắn một cái.
Thiếu niên lạnh lùng này cũng không nhìn nàng, vẫn hoàn toàn lạnh lùng như trước đây.

Nhưng mà câu nhắc nhở vừa rồi là đang nói với nàng sao?

Vừa rồi nàng vẫn luôn chém vào lưng con rết thiết giáp, thật là ngu ngốc, linh lực gần như hao hết, còn bị đuổi đến mức mất hồn mất vía..

"Đa tạ." Hoa Hi cũng thấp giọng nói, tiếng cảm ơn này cũng là thật lòng.


Nếu như không có liên quan đến chuyện của Mặc Hoa Hi, nàng cũng không cần phải so đo gì với Long Càn Ngọc.

Cuộc chiến đằng sau cũng tới hồi kết, ai hiểu rõ nhược điểm của rết thiết giáp thì tự nhiên cũng dễ đối phó.

"Không ngờ một người nhỏ bé như vậy lại có thể đập nát giáp xác của rết thiết giáp."

Long Thiển Huân ngồi trên cây, đung đưa hai chân cười nói, một thân y phục đỏ rực vô cùng tươi đẹp.

Hoa Hi hơi ngẩng đầu, trên mặt bị vải che lại, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Nàng mặc nam trang thuận tay lấy được, mười bốn tuổi quả thực rất nhỏ, cũng gầy yếu.

Long Thiển Huân nhảy xuống khỏi cây, đi tới trước mặt nàng, cầm roi hỏi: "Ngươi tên gì? Từ trước đến nay ta chưa từng thấy ngươi trong thành Già Lam."

Nàng ta luôn luôn tùy hứng, trong tư tưởng không có cái gọi là lễ phép hay không lễ phép.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận