Nàng lắc đầu.
Nữ nhân kia lại tò mò, cười duyên nói: "Hôm nay công tử Cơ Nguyệt ở chợ Tây, người nhận được tin tức đều chạy tới, cô nương tới đây lại không phải vì chuyện này, thật khó để người ta tin được."
"Không tin cũng được." Hoa Hi không muốn nói nhiều với nàng ta.
Thảo nào lại đúng phải Long Càn Ngọc, có lẽ bọn họ cũng tới vì vị công tử Cơ Nguyệt kia rồi.
Hoa Hi thoát khỏi nữ nhân yêu diễm, đi dạo trong chợ Tây vài vòng, thị trường này quá lớn, đi mãi không nhìn thấy đầu.
Trên người nàng không có tiền, chỉ định tới đây xem có thể kiếm được công việc kiếm tiền không thôi.
"Mấy khối giáp xác của rết thiết giáp này giá hai vạn kim tệ à?"
Hoa Hi chợt nghe một âm thanh, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một người cầm giáp xác của rết thiết giáp trên quầy bán vũ khí, đang giao dịch với lão bản.
Đó mới là bốn khối giáp xác mà thôi! Một con rết thiết giáp lại có giá hai vạn kim tệ!
Hoa Hi nhớ tới mấy con rết thiết giáp bị nàng vứt bỏ tùy tiện trong rừng cây, trong nháy mắt mặt xanh mét.
"Đi nhanh! Đi nhanh! Công tử Cơ Nguyệt ra ngoài rồi!"
Nàng đang xem, đám người trong chợ chợt chen chúc, ngay cả lão bản của quán nhỏ cũng nhanh chóng dọn quầy, xông về phía trước.
Hoa Hi đáng thương bị biển người kéo lên phía trước, muốn dừng lại cũng không được.
Trên quảng trường trong chợt đã tập trung vô số người, ở giữa đài, mấy thiếu nữ xinh đẹp đang đứng đó mỉm cười.
Nào có bóng dáng của công tử Cơ Nguyệt nào đâu?
Hoa Hi buồn bực chen lẫn trong đám người, quan sát hai bên, lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Mặc Thiên Tuyết.
Lúc nãy không nhìn thấy nàng ta trong đám người Long Càn Ngọc, không ngờ nàng ta cũng tới.
Dựa vào cá tính tự cho mình thanh cao của Mặc Thiên Tuyết, chỗ như chợ Tây là nơi nàng ta hoàn toàn khinh thường đến xem.
Bây giờ lại tự hạ thấp địa vị tới đây, e là có mục đích gì đó, Hoa Hi cũng thoáng có chút hứng thú.
Cứ xem tiếp xem chuyện gì xảy ra đi.
Trên đài, một thiếu nữ có tướng dạo xinh đẹp nhất đi về phía trước một bước, cười nói: "Mặc dù các vị đường xa vất vả đến đây, nhưng công tử chỉ định gặp một người thôi."
"Quả nhiên, công tử Cơ Nguyệt luôn thần bí ít xuất hiện, không thể nào lộ diện được."
"Haizz, đáng tiếc."
* * *
Người bên dưới nói chuyện sôi nổi, ai cũng cảm thấy tiếc nuối sâu sắc và thất vọng.
Thiếu nữ xinh đẹp nhìn quanh một vòng, vẫy vẫy tay.
Mấy thiếu nữ phía sau bưng khay ra, nàng ấy xốc vải đỏ trên khay lên, cầm một cái ngọc liên hoàn bên trên lên.
"Đây là ngọc liên hoàn chín khớp, vòng vòng đan xen, ai có thể mở được cái thứ nhất thì có thể gặp mặt công tử."
Nhìn trông rất dễ, vì vậy nhiều người chen lấn tranh nhau lấy ngọc liên hoàn, cúi đầu loay hoay.
Hoa Hi nhìn thấy Mặc Thiên Tuyết đi lấy, cũng cầm một cái.
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, khóe miệng hơi cong lên.
"Hừ, thứ đơn giản như vậy sao có thể làm khó được bản tiểu thư? Ta chính là nữ tử thiên tài nhất của đại lục Thiên Diệu!"
Giọng nói ngông cuồng, tự kiêu vang lên trong đám người, mọi người dồn dập nhìn qua.
Chỉ thấy một thiếu nữ dáng người yêu kiều, trên người mặc một cái váy dài tuyết trắng, váy dài lưu tiên, tóc dài đen nhánh.
Ở nơi bẩn thỉu như chợ Tây này, ở đây cũng có nữ nhân quyến rũ, yêu diễm, mà nữ tử áo trắng nhẹ nhàng kia thật sự vô cùng chói mắt.
Nhưng sao lời nói lại..
"Đây không phải tiểu thư Mặc Thiên Tuyết của Mặc gia sao?"
"Đúng vậy.
Người xưng nàng là" tiên tử tố y "đó.
Ở thành Già Lam không chỉ có mỹ mạo mà thực lực lại mạnh, tài hoa hơn người, đã đính hôn với thái tử điện hạ!"
"Là nàng! Ta cũng từng nghe nói tiên tử tố y Mặc Thiên Tuyết thiện lương xinh đẹp, nhưng vừa rồi lời nói của nàng.."
.