Đệ Nhất Đế Quốc


Chiếm được con thuyền, Hoàng Ái Quốc tựa như đứa trẻ có được đồ chơi mới, lập tức để người cậy lấy một khẩu mang về khu công nghiệp.

Dù 5 thợ trình độ có, cộng thêm Hoàng Ái Quốc với kiến thức định hướng từ tương lai, nhưng mấy ngày miệt mài, chỉ đổ lại là tiếng nổ lớn:
“ Bùm.

Bùm.”
Cả khu xưởng, khói đen mù mịt, Hoàng Ái Quốc ho khù khụ bước ra, thở dài:
“Tạm thời ngưng.”
Mấy người cúi đầu đáp:
“ Vâng.”
*
Trở lại phòng, Hoàng Ái Quốc nhìn Hoàng Kha:
“ Ngươi cho người đi dò hỏi, thợ thủ công nào lành nghề, dùng giá cao mời.

Nếu không bắt tới, từ từ thuyết phục.”
“ Vâng.” Hoàng Kha đáp.

Ngày hôm sau, theo đúng kế hoạch, Hoàng Ái Quốc lên đường về Kinh thành.

Lần này ảnh hưởng tới các bước về sau, nên Hoàng Ái Quốc huy động 1/3 lực lượng, khoảng 50 người.

Vốn tưởng việc này bình thường, nhưng vừa đi được không xa, Nguyễn Đình Thế đang dẫn người tu sửa bờ sông, hốt hoảng chạy đến:
“ Thưa Thái Tử, thời buổi còn bất ổn.

Tên Trịnh Tùng rất nghi kỵ ai có số binh lớn.

Nếu tiếp tục đi, sợ là chẳng mấy chốc, chúng ta sẽ lọt vào tầm ngắm của thám báo.”
Hoàng Ái Quốc gật đầu:
“ Ta phải ra ngoài có việc, ngươi không được tiết lộ cho bất kỳ ai.

Với lại, Trang viên có đồ quan trọng, giảm bớt lực lượng, dễ gặp nguy hiểm hơn.

Ngươi tìm cách hạn chế người lạ xuất hiện trong khu vực.

Nếu không giải quyết được thì báo với Hoàng Tiến, để hắn hỗ trợ.”
Nguyễn Đình Thế dù rất tò mò thời điểm nhậy cảm này, Hoàng Ái Quốc đi đâu, nhưng cũng chỉ cúi đầu, đáp:
“ Vâng.”
Sau đó, Hoàng Ái Quốc tách ra làm ba.

Nhánh đầu do Hoàng Khải cầm đầu mang theo rượu, vừa đi, vừa thăm dò.


Nhánh hai, Hoàng Ái Quốc, Thanh Hà…dưới sự bảo vệ Hoàng Kha theo sau.

Nhánh cuối, Hoàng Ân với 10 người, tiến hành đoạn hậu.
*
Quãng đường ban đầu vô cùng thông thuận, nhưng khi vừa bước ra khỏi phủ Thiên Trường thì Hoàng Ái Quốc đã thấy nạn dân, có đủ nam nữ già trẻ, ai ai cũng mặc quần áo rách rưới, đang chậm rãi xếp hàng để nhận đồ bố thí.

Xa hơn vài người nằm chết bên đường cho diều tha quạ mổ, có hai mẹ con ôm nhau chế, tiếng ruồi muỗi vi vo xung quanh.

Hoàng Ái Quốc khẽ lẩm bẩm:
“ Địa ngục trần gian? Tại sao có việc này?”
Hoàng Kha đáp:
“ Thưa Chủ nhân, đói kém mất mùa, dân chúng không có cái ăn.

Bần cùng sinh túng quẫn, nhiều kẻ có sức vóc, tụ tập với nhau đi cướp phá.

Thay vì toàn bộ chết, thì 9 người chết, 1 người sống.”
Hoàng Ái Quốc thở dài:
“ Chiến tranh…ngươi sẽ sớm kết thúc thôi.”
Đoàn xe ngựa lại tiếp tục tiến lên.

Không lâu đã nhìn thấy một ngôi làng, đang hừng hực cháy.

Thấy đoàn xe, một đám dân chúng nháo nhác ngẩng đầu, ánh mắt cầu xin.

Tiếng rên khóc vang vảng khắp bên tai.

Thanh Hà nhìn sang:
“ Phu quân, chúng ta cứu họ đi.”
Hoàng Ái Quốc dù không muốn dây vào quá nhiều chuyện, nhưng nhìn ánh mắt của Thanh Hà nhẹ gật đầu:
“ Ừm.”
Rất nhanh đoàn xe dừng lại, Thanh Hà chậm rãi phân phát bánh cho mọi người.

Nhưng người nhận lấy vội quỳ sụp xuống, hô:
“ Cảm tạ phu nhân.

Người hiện lương như Bồ tát như Bồ tát tái thế.”
“ Chúng tôi cảm ơn, chúng tôi sẽ ngày ngày cầu chúc cho gia đình phu nhân hạnh phúc.”
Thanh Hà mặt tươi như hoa, đáp:
“ Mọi người đứng lên đi.


Chúng tôi làm trong khả năng của mình.”
Số người quá đông, lượng bánh nhanh chóng hết.

Thanh Hà ngượng ngùng, hô:
“ Đã hết.

Chúng tôi sẽ đi mua và trở lại sau.”
Nhưng phía dưới, đám nạn dân vừa hay tin chạy tới, đâu cam, bắt đầu nài nỉ:
“ Không cần.

Cho chúng tôi tiền, chúng tôi đi mua được.”
“ Cầu giúp đỡ.

Cầu giúp đỡ.

Tôi đố chết mất rồi.”
Thấy nói hoài, mà Thanh Hà vẫn lên xe, không ai đoá hoài, cả đám mạnh miệng:
“ Hừ.

Cái đồ mạnh miệng.

Loại mua danh chuộc tiếng.”
“ Không có thì cút mẹ về nhà.

Đừng cố mà ra vẻ tay đây.”
“ Ta nguyền rủa nhà cái ngươi ra đường bị xe đâm chết.

Con sinh ra không có mắt…”
Thanh Hà nước mắt rưng rưng:
“ Tại sao? Tại sao?”
Hoàng Ái Quốc sớm quen cái thói này, đáp:
“ Đừng trách với đám đó.

Trời hạn, giặc cướp.

Ai cũng không muốn.

Có kẻ tìm cách vươn lên, có kẻ lại chấp nhận buông thả, lựa chọn sống bằng sự thương hại.


Chúng ta làm hết sức mình là được.

Đừng quá quan tâm lời bàn tiếu.

Ta không thể sống sao cho vừa lòng hết thiên hai được.”
Đúng lúc này, Hoàng Kha tiến lại, nói:
“ Thưa chủ nhân, chúng ta bị đám nạn dân chặn đường.

Chúng yêu cầu phải thả lương xuống.

Nói là làm thiện nguyện phải làm tận gốc.

Có vài kẻ đã lao vào, muốn cướp.”
Hoàng Ái Quốc lạnh giọng:
“ Bảo bọn chúng cút ra, nếu không toàn giết.”
“ Rõ.” Hoàng Kha đáp.
Không lâu bên ngoài vang tiếng cãi cọ, tiếng binh khí va chạm, vài người bị thương, còn đám nạn dân chặn đường toàn bộ bị giết.

Chứng kiến sự việc, Thanh Hà run run:
“ Thiếp xin lỗi, chút nữa đã để mọi người tai vạ.”
Hoàng Ái Quốc đáp:
“ Ta hiểu nàng làm thế nhưng cần phải nhớ, muốn cứu người, chúng ta phải có quyền có thế.

Giờ sự việc chưa thành, đừng quá suy nghĩ.

Nhẫn nhịn một hồi, đại nghiệp thành, sẽ giải quyết được.”
Thanh Hà gật đầu:
“ Vâng.”
Nói thế, nhưng lòng bao dung thật lớn, với từng ở trong tình cảnh đó, đâu nói buông là buông được, Thanh Hà chuyển sang cho âm thầm, gặp kẻ nào thực đáng thương sẽ ném cho cái bánh.

Nhưng không ngờ, hành động lại càng khiến người đó chết nhanh hơn.

Bởi miếng bánh thu hút những con người đói, cả đám lao vào điên cuồng mà dành giật.

Cuối cùng miếng bánh được tẩm máu, được kẻ chiến thắng ăn ngồm ngoàm.

Tới đây, Thanh Hà mới thực sự buông, mỗi lần đi qua cảnh tượng đó, đều cố cúi mặt làm ngơ.
*
Giải quyết xong vấn đề này, thì con đường dần thông thuận.

Tới ngày thứ ba, cả đoàn tới con đường độc đạo, nằm nằm giữa hai sườn dốc, cây cối hai bên um tùm, Hoàng Khải nhìn lùm cây, nhìn địa thế, nói:
“ Nơi đây rất dễ dàng bị mai phục đánh úp, mọi người cẩn thận.”
Lời vừa dứt, thì từ hai bên, hơn năm mươi quần áo rách rưới, cầm theo gậy gộc chạy ra, đồng thời hô vang:
“Ô ~~ Ô!!!!”
Hoàng Khải khẽ đánh mắt, tất cả hiểu ý, nhanh chóng rút từ dưới xe ra vũ khí.

Khi toàn bộ vòng qua bao vây, tên trung niên Trần Tĩnh – là thủ lĩnh của cả đám, cầm một thanh đao bước ra, lạnh giọng:

“ Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, muốn đi qua đây phải nộp tiền lộ phí.”
Hoàng Khải tiến lên một chút, lịch sự chắp tay:
“ Mong các vị thông cảm, chúng tôi chỉ là người buôn bán nhỏ, kiếm chút tiền nuôi mẹ già con thơ.

Hôm nay có việc cần đi qua đây, mong các vị làm ơn mắt nhắm mắt mở, cho chúng tôi một con đường.”
Trần Lĩnh khinh bỉ:
“ Ta không cần biết bọn mày làm buôn lớn hay buôn nhỏ.

Chúng mày nuôi vợ nuôi con, chả nhẽ chúng ta không? Hãy để lại hàng hóa rồi cút đi, không tao cho nên thớt giờ.”
Thấy nhẹ không ưa, Hoàng Khải hừ lạnh:
“ Thật mạnh miệng.”
Vừa nói vừa dùng tiêu, ném thẳng cắm trước, mũi chân tên này.

Trần Tĩnh run người, hơi chút lùi lại.

Hoàng Khải ném qua 100 đồng, lạnh giọng:
“ Đây coi như là tiền đi đường, mong các vị nhận cho rồi tránh sang một bên, nếu không thì đừng trách.”
Trần Hà run run nhận lấy và cho người tránh ra.

Đợi bóng người khuất, một tên cười:
“ Hừ.

Con dê béo này, ta không ăn được, nhưng cũng không thể để cho chúng an lành.

Ngươi cho người báo cho Đại Ca.”
Nhưng vừa dứt lời, bỗng một loạt tên tới, tiếng la vang lên.

Trần Lĩnh bị mũi tên xuyên cổ họng, ngã xuống.

Cả đám chỉ là lũ ô hợp tụ tập, nhìn Trần Lĩnh chết toán loạn bỏ chạy.

Con đường bỗng chốc vắng tanh.

Đoàn xe ngựa đi tới.

Nhìn khung cảnh, Hoàng Ái Quốc nói:
“ Nơi đây thông hướng Kinh thành.

Sau này chúng ta sẽ đi qua nhiều.

Nhân tên Trần Lĩnh chết, ngươi để 1 người đi thu phục, xây dựng lại lực lượng ở đây.

Dựng ngọn cờ Cướp của người giàu, chia cho người nghèo.“
“ Vâng.” Hoàng Kha đáp.

Những người khác ngơ ngác, nhưng quen với Hoàng Ái Quốc thường có ý nghĩ kỳ lạ, cũng không hỏi nhiều..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận