[ Đã qua 30 chương, mong mọi người đánh giá tạm 5*, để leo top.
Cũng như đề cử, bình luận.
Nếu có nhiều, mình sẽ tranh thủ viết nhiều hơn.
Cảm ơn.]
Những ngày sau Nguyễn Ôn ngoài có việc cần thiết phải ra ngoài, không thì hầu hết đều ở trong phòng, cả hai quấn nhau như san, xung quanh phủ cảnh xuân sắc cũng đong đầy.
Một tuần trôi, khi những xe hàng từ bên ngoài đến phủ, Nguyễn Ôn không lỡ buông Ngọc Trinh đi tới phủ Chúa.
Mất một chút đã tới gặp được Trịnh Tráng, vừa nhìn đã niềm nở:
“ Nghe nói huynh vừa đi trừ tặc ở vùng Kinh Bắc trở về? Nên đệ có mang con gà tới để huynh tẩm bổ.”
Trịnh Tráng gật đầu:
“ Chỉ là đám điêu dân to gan lớn mật.
Không có gì, vất vả sao bằng đệ.
Thấy người bảo hơn 1 tuần không ra khỏi phòng.”
Biết bị trêu đùa, Nguyễn Ôn cười ngượng, hàn huyên đôi câu, Nguyễn Ôn tiếp:
“ Hôm trước phụ thân có bàn giao Tửu lầu cho vợ chồng đệ, vừa tới người bảo qua huynh.”
Trịnh Tráng giật mình, gõ gõ đầu:
“ Ta đã cho người chuẩn bị, mà mấy nay bận quá quên mất.
Để ta vào lấy.”
Vừa nói vừa vào trong, đưa ra một đống giấy tờ sang nhượng.
Nguyễn Ôn nhận lấy, đáp:
“ Cảm ơn huynh.”
Trịnh Tráng cười:
“ Làm cho tốt.
Cần gì bảo ta.
Phụ thân rất trông chờ vào kế hoạch lần này.”
Nguyễn Ôn gật đầu:
“ Vâng.
Đệ sẽ làm hết sức ạ.”
Ngồi một lúc, cũng cáo từ.
*
Cả hai người ngồi lên xe ngựa, chậm rãi đi đến thành Nam, bước vào phủ đệ của Hoàng Ái Quốc.
Bên trong, Đào Duy Từ đang thả bút vẽ tranh cỏn Hoàng Ái Quốc dẫn Thanh Hà đi dạo.
Cửa vừa mở, cả ba quay sang, thấy hai người, cười:
“ Ta tưởng đệ quên chúng ta rồi chứ.”
Nguyễn Ôn cười hắc hắc, rồi lần lượt giới thiệu mấy người Hoàng Ái Quốc cho Ngọc Trinh.
Mấy ngày ở trung, sớm nghe Nguyễn Ôn kể về những người này, Ngọc Trinh lễ phép:
“ Muội xin được ra mắt hai huynh.”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Ngồi xuống đi.
Ở đây không có ai cũng đừng khách sáo.”
Vừa nói, vừa đỡ Thanh Hà ngồi xuống, đơm một ấm trà.
Hương trà sen thơm nồng, mọi người nói nói cười cười vô cùng thoả mái.
Việc này khiến Ngọc Trinh vốn chút câu nệ, bớt hồi hộp hơn.
Đặc biệt, Đào Duy Từ chưa vợ bị Hoàng Ái Quốc cùng Nguyễn Ôn hùa vào trêu đùa, thẹn quá, đỏ bừng mặt.
Một lúc, Thanh Hà cũng biết ý, cười:
“ Xin phép mọi người, thiếp dẫn Trinh muội vào trong chút.”
Ngọc Trinh cũng gật đầu bước theo.
Khi còn cả ba, Nguyễn Ôn nói:
“ Đây là danh sách cửa hàng của phủ chúa, phụ thân( sau này ngầm hiểu, khi Nguyễn Ôn nói là Trịnh Tùng) cho hai vợ chồng đệ? Hai huynh thấy sao?”
Đào Duy Từ lật một lần, đáp:
“ Vị trí này là vô cùng đắc địa, buôn bán thuận lợi.
Nhưng nhận, sợ rằng sau này chúng ta sẽ bị quản việc xuất, nhập?”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Không cần phải ngại.
Thị trường của chúng ta cũng không phải ở đây mà ở nước ngoài.
Với có Trịnh Tùng cùng Hoàng Đình Ái, chúng ta cũng không lo chèn ép, nhắm vào.
Cũng đỡ tốn sức chăm nom.
Chưa kể, ta có thể biến chúng thành chỗ để thu thập tình báo.”
Thấy phân tích, Nguyễn Ôn cũng khẽ thở phào:
“ Vậy chúng ta sẽ trang trí như thế nào?”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Về Rượu thì ta ngoài bán mang đi sẽ bán uống tại chỗ.
Cùng đồ nhắm là Khoai tây lắc.
Chưa kể ta sẽ cho người ngồi thuyết thư các cố sự trong cuốn Dòng Máu Lạc Hồng như Trần Quang DIệu đánh hổ; Ô Long Đao trảm Ỷ Thiên; Nguyễn Toản bình Đông Á…”
Vừa dứt lời, dưới bếp Thanh Hà đã bưng lên một đĩa khoai tây lắc, nói:
“ Mọi người thưởng thức xem?”
Nguyễn Ôn nóng vội, định cầm tay, thì Ngọc Trinh đánh nhẹ:
“ Đừng.
Nóng và mất vệ sinh.
Chàng dùng dĩa để xiên.”
Nguyễn Ôn ngượng ngùng, nhìn Hoàng Ái Quốc làm mẫu, học theo.
Vừa vào miệng, tiếng giai giòn sần sệt, cùng vị mặn nồng của thứ bột quết lên, Nguyễn Ôn kinh ngạc:
“ Thật ngon.”
Rồi nhìn Hoàng Ái Quốc, nói:
“ Huynh thật muốn bán ư? Thật lãng phí?”
Hoàng Ái quốc cười:
“ Vật này rất dễ làm, chẳng qua trước đây chưa ai nghĩ tới.
Với thứ cốt để tạo lên chính là chất bột được tẩm ướp.
Ta đã thuê người phối chế, và phương pháp cuối cùng chỉ có duy nhất ta có thể biết.”
Tiếp theo Đào Duy Từ bắt đầu miêu tả bố cục bên trong, trang trí những bước hoạ được vẽ theo phong cách Disney.
Phải nói dù là người hướng dẫn, nhưng nhìn thấy, Hoàng Ái Quốc cũng phải bất ngờ, bởi thực sự quá đẹp.
Đào Duy Từ nhìn thấy gương mặt ai cũng đầy hâm mộ, gương mặt hất cao, nghiêng 45 độ, ánh mắt đầy ánh cười:
“ Từ nay xin gọi tôi là hoạ sĩ.”
Hoàng Ái Quốc cũng lẩm bẩm, không lẽ Đào Duy Từ có khiếu hội hoạ, có lên để Đào Duy Từ chuyên tâm không.
Nhưng rất nhanh Hoàng Ái Quốc xua đi, nếu thực làm, sợ rằng đất nước sẽ mất đi nhà quân sự đại tài, hắn sẽ là tội nhân thiên cổ.
Có lẽ xong, phải đuổi Đào Duy Từ trở về rèn binh, tránh việc trầm mê mà đi lệch hướng.
Thưởng thức xong, cùng nghe Đào Duy Từ giới thiệu, trời cũng đã xẩm tối, Nguyễn Ôn cáo từ ra về.
Nhưng nhìn qua Ngọc Trinh tuần này bám hắn như san, giờ cúi đầu thì thà thì thầm, phải gọi mấy lần mới quyến luyến mà buông.
*
Trên xe, Nguyễn Ôn mặt hậm hực:
“ Mới đến mà nàng thân với chị Hà hơn cả ta.”
Ngọc Trinh lườm khéo, gõ:
“ Ngốc.
Nghen với nghe vẩn đâu.”
Cuối cùng xe về đến phủ.
Do ăn khoai tây lắc đã lo bụng, nên Nguyễn Ôn chỉ đi thay đồ, xong chong đèn suy nghĩ tỉ mẩn về những gì mà Hoàng Ái Quốc và Đào Duy Từ nói.
Dù sao muốn thuyết phục với Trịnh Tùng, thì đều cần hắn đích thân phải ra tay.
Đúng lúc này, một đôi tay ngọc vòng qua cổ, mùi thơm dịu của hoa xử nữ vang lên.
Nguyễn Ôn tham lam hít một hơi:
“ Thật thơm.”
Nhìn biểu lộ si mê của Nguyễn Ôn, Ngọc Trinh lòng đắc ý lắm.
ngồi xuống lòng:
“ Chàng thấy thế nào?”
Nguyễn Ôn híp mắt, ánh mắt săm soi:
“ Thật thơm a.
Nàng dùng cái gì đó.”
Ngọc Trinh mở một hộp nhỏ, bên trong một thứ trơn tuột mầu đỏ au, đáp:
“ Thấy chị Hà nói là xà bông? Anh Quốc làm.”
Nguyễn Ôn giật mình:
“ Ây thật ư.
Mai ta qua lấy vài cái.
Thứ nhỏ con này mà cũng giấu?”
Ngọc Trinh gõ gõ đầu:
“ Chị Hà nói, do thiếu nhân công, nên thứ này còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, không rõ bao giờ mới xong.
Xà bông này chị Hà cầu mãi mới được đó.
Gần như độc nhất vô nhị luôn.”
Dứt lời, tiếp:
“ Mai em qua xin phụ thân vào thợ thủ công để giúp chị ấy xem.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý, đầy ngưỡng mộ, như tiểu mê muội, Nguyễn Ôn bỗng cảm giác nghen tuông, tham lam ôm lên và đè xuống.
Cảnh xuân miên man.
*
Ngày hôm sau, chở Ngọc Trinh đến phủ chúa, Nguyễn Ôn bắt đầu dẫn người đi tới tiếp quản của hàng.
Đặc biệt, lập tức thay 1 nửa số người phủ chúa bằng người của mình.
Việc này, những người này bực lắm, lập tức cáo trạng, nhưng Trịnh Tráng xem xong, những người thế chỗ hầu hết tuyển từ 200 thân vệ mà Trịnh Tùng cho Ngọc Trinh làm của hồi môn, nên tính ra thay chỉ là thay cũ đổi mới, chứ thực ra vẫn là người của phủ chúa, thế là không quá xen.
Bảo cả đám làm theo.
Đào Duy Từ cũng đích thân tới vẽ vời và treo những bước hoạ, những cửa hàng dần được thành hình.
Đợi trang trí xong, Đào Duy Từ lại tấp bật về phủ, đào tạo đám người thành những kẻ thuyết thư.
Việc này ở nhà Minh phổ biến, nhưng nước ta rất ít, phần là chiến tranh, phần là những tác phẩm không thú vị, lạc hậu.
Âu cũng là do sách toàn bộ bị đốt vô số dưới thời nhà Minh xâm lược.
Khi hai người Nguyễn Ôn và Đào Duy Từ tất bật thì Hoàng Ái Quốc đang tú ân ái cùng Thanh Hà.
Thời xưa, phụ nữ mang thai đều hạn chế rời phủ, do đi lại khó khăn, người khác cũng cảm thấy xui khi gặp, nên khi Hoàng Ái Quốc đề nghị dẫn nàng dạo phố, Thanh Hà phản đối:
“ Thiếp không đi đâu?”
Hoàng Ái Quốc nói:
“ Thầy ta từng dậy, phụ nữ mang thai thì cần vui vẻ, như thế con mới khoẻ mạnh, tươi tỉnh.
Nàng không cần bản thân cũng muốn nghĩ tới con.”
Dưới sự thuyết phục, Thanh Hà đồng ý, thưởng cho một nụ hôn thật ngọt ngào.
Cả hai đi tới Hồ Gươm, màn bón cơm chó cho toàn dân thiên hạ bắt đầu như: Cầm ô che nắng, quạt, thỉnh thoảng lau mồ hôi cho người yêu; khi thấy vũng bùn thì nhẹ khom người cõng nàng bước qua….nhiều thiếu nữ nhìn hâm mộ, giẫm chân bạn trai mình, bỏ đi.
Những tên thư sinh la oai oái, lườm Hoàng Ái Quốc rồi chạy theo..