Đệ Nhất Gây Họa Ở Tu Tiên Giới

“Một áng mây bay ở phía tây bắc Huyền Thiên!”

“Quạ đen rơi vào bầy phượng hoàng!”

“Đầy bàn đều là anh hùng hảo hán!”

“Ai là quân, ai là thần!”

Nhìn hai tiểu hài tử trước mặt đang cầm gậy múa hát ầm ĩ, trong tối ngoài sáng đều đang mỉa mai hắn, trung niên tu sĩ khóe miệng hơi co quắp vài cái.

Hắn tốt xấu gì cũng là trưởng lão của núi Trích Tinh thuộc đại môn phái Nga My, hiện tại lại bị hai đứa nhóc đánh cướp?!

Nếu bị các trưởng lão khác trong tông môn biết được, không biết hắn sẽ bị chê cười thành cái dạng gì.

Vỗ vỗ trán, hắn dở khóc dở cười mở miệng nói: "Hai vị tiểu hữu, xin nhường đường cho tại hạ đi thôi.”

"Bớt nói nhảm, biết điều thì trên người có bao nhiêu bạc mau giao ra đây, bằng không chày cán bột trong tay ông đây cũng không có nương tay đâu!"

Tu sĩ trung niên nghe giọng trẻ con non nớt này cảm thấy thật bất lực.

Tiểu hài tử trước mắt này nhiều nhất cũng chỉ mới bảy tuổi đi, mẹ nó còn đang chảy nước mũi nữa!

Còn học người ta đeo bịt mắt đen, đứng chỗ này giả làm độc nhãn long, thực sự tưởng mình là phường đầu trộm đuôi cướp đó hả!.

Hắn tức giận nói: "Hai đứa nhỏ các ngươi, có biết tại hạ là ai không?”

“Ta mặc kệ ngươi là ai! "Nam hài chảy nước mũi, đeo bịt mắt, khiêng chày cán bột hừ lạnh: "Nói cho ngươi biết, nơi này là thôn Đông Quách! Ta chính là đồ tể tay dính đầy máu tanh của thôn này - Lâm Tiểu Lộc! Ta có thể giết người không chớp mắt đấy!”


Bên cạnh nam hài thắt bím tóc cao cao là nữ hài mặc yếm đỏ, nàng ra vẻ nói: "Ca ca ta rất hung dữ, ngày nào cũng chém người, một ngày không chém người thì sẽ không ăn cơm!"

"Đúng, trước kia mẹ ta lúc còn sống ngày nào cũng sẽ lôi ta ra đánh một trận, nhưng bà ấy có đánh ta, ta cũng sẽ không ăn, ta phải chém người xong mới ăn được, ngươi nghe xong có sợ hay không?!"

Tu sĩ trung niên:...

Hai đứa nhỏ này có bệnh nặng trong người hả?

Cái quái gì vậy?

Tu sĩ trung niên tên là Lý Minh Nho, hắn là trưởng lão phân mạch Trích Tinh của phái Nga My. Nửa canh giờ trước, sư tỷ của hắn cũng chính là chưởng môn Nga My tìm hắn nói chuyện. Nói hắn mỗi ngày chỉ biết trốn trong động phủ, ăn, ngủ, uống rượu, xem thoại bản khiêu dâm, nếu không thì đi nhìn lén nữ đệ tử của các núi khác tắm rửa, trưởng lão núi người ta ngày nào cũng gửi thư than phiền. Hắn cả ngày không thấy tu luyện tăng thực lực, không giao lưu học thuật với các phân mạch khác, không dạy dỗ đệ tử giữ gìn núi Trích Tinh cho tử tế, dẫn đến Cửu đại phân mạch của Nga My, lần đầu tiên trong lịch sử phát triển của núi Trích Tinh, tròn hai mươi năm đều không có đệ tử mới xuất hiện!

Cho nên đá hắn xuống núi tìm đệ tử, còn nói tìm không thấy thì đừng có mà trở về.

Lý Minh Nho giờ phút này trong lòng cảm khái cho số phận của mình không thôi, hắn vừa rời khỏi Nga My liền gặp hai đứa oắt con này, dùng lời của sư tỷ mà nói thì cái này gọi là duyên phận. Hơn nữa hắn đi khỏi Nga My đã gần nửa canh giờ rồi, sư tỷ chắc cũng tiêu giận rồi ha?

Nữ nhân ấy mà, mỗi tháng luôn có vài ngày không thoải mái!

Nếu như hai tiểu hài tử này thích hợp, vậy cứ mang hai huynh muội chúng nó trở về báo cáo kết quả công việc, ngẫm cũng không tệ.

Nghĩ tới đây, hắn nhìn nam hài trước mặt hỏi: "Ngươi tên là Lâm Tiểu Lộc?”

“Đúng vậy!" Thiếu niên khiêng chày cán bột đắc ý nói.

Lý Minh Nho cười ha hả gật đầu, lại nhìn về phía cô bé bên cạnh Lâm Tiểu Lộc:

“Như vậy, ngươi tên là gì?”


“Ta tên là Tiểu Ngọc Nhi." Nữ hài dứt khoát nói.

Lý Minh Nho gật gù một tiếng, nhìn hai huynh muội hài hước này, tiếp tục cười hỏi:

"Các ngươi sao lại học theo người khác chặn đường đánh cướp ở đây vậy?”

Lâm Tiểu Lộc ngẩng đầu lên, hừ nói: "Bởi vì chúng ta trâu bò!”

Lý Minh Nho:...

Hắn thiếu chút nữa tức quá mà cười ra tiếng, thằng ôn con này thật mẹ nó có dũng khí quá ha!

“Phụ mẫu các ngươi thì sao?" Hắn tiếp tục hỏi.

Lâm Tiểu Lộc nói: "Chúng ta là côn đồ ác bá chuyên nghiệp trong thôn, nhất là ta, người có danh hiệu ác bá đệ nhất thôn Đông Quách, hai tay đẫm máu - Lâm Tiểu Lộc!"

"Không sai, ca ca ta là kẻ tàn nhẫn nhất thôn này, bàn tay tàn nhẫn hạ sát vô số bông hoa, mỗi ngày vừa tỉnh ngủ phải đi giết người." Tiểu Ngọc Nhi đáng yêu ở một bên kêu gào theo: "Thuyết thư bá bá trong thôn còn viết riêng cho ca ca ta cuốn thoại ký, tên thoại bản chính là."

Lời nói non nớt làm cho Lý Minh Nho bên ngoài thì bỏng rát, bên trong mềm mại, nghe đến mức cả người hắn cảm thấy không tốt rồi, mí mắt cũng nhảy dựng mà giật liên hồi.

Hai tiểu củ cải này thật mẹ nó đúng là nhân tài.

Đồng thời trong lòng hắn cũng có chút thổn thức.

‘Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu’, hai huynh muội này cũng là những đứa trẻ số khổ, nhìn bộ dáng làm ra vẻ của hai đứa, có lẽ là bởi vì tuổi nhỏ đã không còn người thân bên cạnh, sợ bị người khác khi dễ mới biến thành bộ dáng như thế này.


Ai~cũng tốt, coi như là có duyên, để hắn nhặt hai đứa nhóc không có gì này về, cho chúng nó trở thành đệ tử chân truyền của núi Trích Tinh, vừa hay cũng có thể đối phó với sư tỷ..

Nghĩ tới đây, hắn không tiếp tục vòng vo nữa, trực tiếp cười nói với hai huynh muội: "Bổn tọa là Lý Minh Nho, là Trưởng lão phân mạch Trích Tinh thuộc phái Nga My, thấy huynh muội hai ngươi thân cô thế cô, có chút thê thảm cho nên muốn thu hai ngươi làm đồ đệ, trở thành đệ tử Nga My, các ngươi có nguyện ý không?"

“Phi!”

Lâm Tiểu Lộc đeo bịt mắt đóng vai Độc Nhãn Long xì hai hàng nước mũi, dùng chày cán bột chỉ vào hắn mắng: "Nói cho ngươi biết, Lâm Tiểu Lộc ta..”.

Thằng nhóc còn chưa nói xong, Lý Minh Nho liền đột nhiên vung tay áo, giây tiếp theo, "Hô!" một tiếng, bốn phía gió mạnh nổi lên, sức gió mãnh liệt thổi bay cả miếng bịt mắt dùng để hoá trang cường hào ác bá của Lâm Tiểu Lộc đi xa.

Hai huynh muội một lớn một nhỏ nhất thời bị một màn trước mắt này dọa sợ, mà Lý Minh Nho thấy trên mặt hai đứa trẻ đều lộ vẻ kinh ngạc, hoảng loạn thì trong lòng có chút đắc ý.

Trước mặt người phàm khoe khoang linh lực thật là sảng khoái!

Một lát sau, linh lực của hắn thu lại, con gió bạo ngược trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết, chỉ trong chớp mắt mọi thứ liền trở nên êm đềm, cảnh vật yên tĩnh, phảng phất cơn gió lớn vừa rồi hết thảy đều là ảo giác, không hề chân thật.

“Thế nào rồi? Biết bổn tọa lợi hại chưa?" Lý Minh Nho cười híp mắt khoe khoang nói.

Lâm Tiểu Lộc bị dọa ngây người, nước mũi của hắn đều bị thổi đầy mặt, mà Tiểu Ngọc Nhi mới năm tuổi lại càng sợ hãi không chịu được, trực tiếp "Bùm" một tiếng quỳ xuống.

“Thần tiên lão gia tha mạng, Tiểu Ngọc Nhi cũng không dám nữa." Nữ hài bị dọa liên tục dập đầu, trong giọng trẻ con non nớt đều mang theo từng hồi thút thít nghe mà thấy thương.

Lâm Tiểu Lộc lớn tuổi hơn một chút cũng hoảng hốt run rẩy, nhưng hắn vẫn cố nén sợ hãi trong lòng, mở bàn tay nhỏ bé ra, bảo vệ đứng chắn trước mặt muội muội, trừng to mắt, thanh âm phát run giận nói: "Ngươi, ngươi muốn làm gì!”

Sự tình đều do một mình Lâm Tiểu Lộc ta gây ra, cùng muội muội của ta không có quan hệ gì hết, họa ta gây ra không thể để người nhà có dính líu, có chuyện gì ngươi cứ tìm ta tính sổ, ta cam đoan ta mà nhíu mày một cái thì ta không mang cái danh ác bá nhất thôn nữa!”

“Phụt….”

Lý Minh Nho nghe thiếu chút nữa cười ra tiếng, đứa nhỏ này thật đúng là khiến hắn bất ngờ hết lần này đến lời khác nhỉ. Này còn rất thú vị, rõ ràng hai chân đều đang run rẩy, nhưng hắn vẫn gắt gao bảo vệ muội muội mình rất chặt chẽ. Trong mắt Lý Minh Nho có tia tán thưởng.

Khà khà, tâm tính thằng nhóc không tệ, là một ca ca tốt.


Lý Minh Nho chắp tay ra sau, bày ra dáng vẻ thế ngoại cao nhân, tiêu sái cười: "Lâm Tiểu Lộc, bần đạo cố ý thu hai huynh muội các ngươi làm đồ đệ, cùng nhau trở thành đệ tử Nga My, ngươi có nguyện ý?"

Lâm Tiểu Lộc thấy hắn thật không muốn làm hại mình và muội muội nên cũng bình tĩnh lại một chút, sau đó nhìn hắn với vẻ mặt quái dị: "Ngươi là muốn hai huynh muội ta…. Cùng đi chơi với ngươi sao?”

“… Khặc.. Khục…" Lý Minh Nho thiếu chút nữa bị sặc chết.

Mẹ kiếp! Chính hắn, đường đường là đại tiên Nga My đi tuyển chọn đệ tử vậy mà tiểu gia hỏa này nói cứ như hắn là băng đảng giang hồ cắc ké đi thu thập đàn em vậy!

Hắn tức giận trừng mắt: "Bần đạo muốn thu các ngươi làm đồ đệ!”

"Ồ..." Hài tử chớp đôi mắt to lanh lợi.

“Cho nên, sau này ngươi chính là lão đại của chúng ta?”

Lý Minh Nho:...

“Không phải lão đại, là sư phụ." Lý Minh Nho có chút đau đầu sửa lại xưng hô.

Mẹ nó, thằng nhãi này thật sự là cực phẩm.

Trong cái đầu nhỏ của nó đang nghĩ cái gì vậy?

Băng đảng giang hồ chân truyền trong nhà nó hay gì?

Trong lòng phun tào nhiều lần, hắn mới nhìn hai huynh muội lần nữa, hỏi: "Từ nay về sau, hai người các ngươi đi theo bổn tọa lên núi tu hành, các ngươi có nguyện ý hay không?"

Lâm Tiểu Lộc kéo muội muội còn đang quỳ của mình lên, sau đó nhìn về phía tu sĩ trung niên trước mặt hơi chần chờ một chút, miệng nhỏ phun ra câu nghi vấn cuối cùng của mình:

“Tu hành, có thể ăn no bụng không?”

Lý Minh Nho nghe được vấn đề này, sửng sốt một chút, ánh mắt khẽ run, sau đó cười ha ha, ống tay áo hắn vung lên, mang theo hai huynh muội hóa thành một đạo cầu vồng, xông thẳng lên trời......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận