Ngươi có thể gọi ta là Y Tình, giờ có thể cho ta xem vết thương của vị cô nương kia đã. Y Tình bước về phía Qúy Châu và yêu cầu.
A đau quá.Qúy Châu kêu lê đau đớn khiến cho Dạ Lang chợt nhớ ra.
Được, được Y Tình cô nương giúp tiểu muội của ta nếu cô biết cách trị. Dạ Lang thấy tiếng kêu của Qúy Châu sốt ruột giao bệnh tình biểu muội cho 1 người chưa từng quen.
Y tình bước về phía trước, nhẹ nhàng nhanh nhẹn bước chân về phía Qúy Châu và bắt đầu xem tình trạng phát tác của độc, trên người cô để lại 1 hương thơm nhè nhẹ của nhiều thứ hoa dung hòa tạo thành 1 hương thơm ko đậm cũng chả nhạt đủ để người ta cảm nhận được mùi thơm trên người cô, để cho Cao Đường Minh và Dạ Lang phải say sưa quay người nhìn cô bước đi.
Sau 1 hồi xem xét, Y Tình bắt đầu hỏi: Trên đường đi tới đây cô nương có chạm qua thứ gì ko? Cô vừa hỏi vừa nhìn vào mắt Qúy Châu đang đau đớn bỗng trở nên giảm chút.
Chạm qua sao, ko có ta luôn đi ở giữa nên...A đúng rồi ta nhớ rồi lúc đó khi mọi người vượt qua trước ta, ta cố gắng phi ngựa nhanh đến chỗ bọn họ, lúc chạy qua có cảm giác vừa trượt tay qua nhưng ko nghĩ nó lại gây vết thương và rồi đến đây tạm nghỉ ta mới biết tay có cảm giác rất đau, đau như muốn cắt da cắt thịt vậy, vậy có thuốc giải độc nó ko ta đau lắm, nếu cô nương giúp ta thì ta sẽ trả ơn cô nương. Qúy Châu lúc này mới giác ngộ ra việc quan trọng và thỉnh cầu Y Tình.
Ko cần trả ơn đâu, ta chỉ thấy nạn nên giúp đỡ thôi, cô nương đợi ta chút ta lấy thuốc giả độc cho cô. Y Tình vừa nói vừa xoay chân dùng thuật kinh công nhảy lên trên tán lá rộng của cây cổ thụ trước mặt và hái 5 cái lá ở cành cây cao nhất. ( viết đây thôi chứ có chuyện ấy thật thì em cũng muốn học mỗi khinh công để mỗi lần bị đánh chạy cho nhanh ahihi >_