Người đàn ông mặc thanh sam nhìn Diệp Huyên, trong chốc lát cả người gã trực tiếp biến mất, lúc xuất hiện lại đã ở trước mặt Diệp Huyên.
Mà ngay lúc này, Diệp Huyên lại không tránh né, mặc cho người đàn ông mặc thanh sam đánh một chưởng vào ngực mình.
Ầm!
Diệp Huyên bay thẳng ra ngoài.
Nhưng trong khoảnh khắc Diệp Huyên bay ra ngoài, một tia kiếm quang đã xuyên thẳng qua lồng ngực của người đàn ông mặc thanh sam đó.
Người đàn ông mặc thanh sam lùi liên tục về sau, lùi xa cả trăm trượng.
Sau khi gã dừng lại, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, chỗ ngực phun ra máu tươi ào ạt
Người đàn ông mặc thanh sam hít sâu một hơi, gã nhìn Diệp Huyên ở gần đó, nhẹ giọng nói: "Phát kiếm này của ngươi thật sự quá nhanh rồi!"
Xa xa, Diệp Huyên lại chậm rãi bò dậy, hắn tiếp tục đi về phía người đàn ông mặc thanh sam.
Hắn còn định đánh tiếp?
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Chiến Quân nổi cả gai ốc.
Sở dĩ họ khiếp sợ như vậy là bởi vì trên người Diệp Huyên hiện giờ bị thương mọi vị trí, toàn thân đều chảy máu.
Mà hắn bước đi rất vất vả, vô cùng khó nhọc, tựa như bước kế tiếp là sắp ngã đến nơi rồi.
Nhưng hắn vẫn muốn đánh!
Diệp Huyên cầm thanh kiếm Trấn Hồn đi đến chỗ người đàn ông mặc thanh sam.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.
Đánh!
Lúc ở Thanh Thành, hắn từng trải qua vô số cuộc chiến sinh tử, vào lúc ấy, hắn hiểu được một đạo lý!
Làm người phải thiện chí giúp người nhưng lúc ra trận thì nên tàn nhẫn, phải liều mạng!
Bởi vì nếu ngươi không đủ tàn nhẫn, không đủ liều mạng, vậy thì người chết chắc chắn là ngươi!
Chỉ có như vậy, gã mới có thể sống sót!
Đây là đòn cuối cùng của hắn!
Nơi xa xa, Diệp Huyên đột nhiên dừng lại, trong khoảnh khắc vắng lặng, hắn đột nhiên chém xuống một phát kiếm.
Phát kiếm này cũng là phát kiếm cuối cùng của hắn!.