Đệ Nhất Kiếm Thần


Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hỏi: “Vị Ương…”  
Vẻ mặt Vị Ương Thiên không chút cảm xúc.

Diệp Huyên hỏi: “Người ta gặp được ở Thanh Thương giới là muội đúng không?”  
Vị Ương Thiên không nói gì.

Diệp Huyên đang định hỏi tiếp, Vị Ương Thiên đột nhiên hỏi: “Bảo vật này đã nhận ngươi làm chủ nhân rồi à?”  
Diệp Huyên gật đầu: “Phải!”  

Nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có biết bây giờ có bao nhiêu người có ý đồ với nó không?”  
Diệp Huyên cười khổ: “Ta biết!”  
Nói xong, hắn lắc đầu: “Vị Ương, thật lòng thì ta cũng không thích thứ này lắm!”  
Bảo vật này mang đến cho hắn rất nhiều lợi ích, nhưng cũng mang đến rất nhiều phiền phức, nếu lúc đầu không nhờ cô gái váy trắng trấn áp cái tháp này thì hắn đã chết từ lâu rồi!  
Mà bây giờ, kẻ ở tầng năm càng không phải một kẻ hiền lạnh, nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ nổ tung!  
Vị Ương Thiên nhìn Diệp Huyên: “Vì sao?”  
Diệp Huyên nói với giọng điệu nặng nề: “Bảo vật này là phúc cũng là họa, còn là họa lớn.


Nếu những người kia hiểu sự nguy hiểm của thứ này, có đánh chết bọn họ cũng không muốn đi cướp”.

Từ đầu đến giờ, đại thần tầng hai, Giản Tự Tại ở tầng bốn… Lúc đầu một người một thú này không giết hắn đều có liên quan đến cô gái váy trắng, đặc biệt là đại thần tầng hai, lúc đầu người này rất muốn giết hắn!  
Ngoài ra cái tháp này còn chấn động mấy lần, nếu không nhờ kiếm trên đỉnh áp chế thì hắn đã đi đời từ lâu!  
Nói chung hắn có thể sống đến bây giờ đều là vì có người bảo vệ và may mắn!  
Nó vẫn khá tôn trọng Vị Ương Thiên, vì Vị Ương Thiên rất mạnh, hơn nữa bây giờ nó cũng đánh không lại!  
Vị Ương Thiên nói: “Năm đó ta từng đến Vô Gian Luyện Ngục, ở nơi sâu nhất kia có một linh hồn rất mạnh mẽ…”  
Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi từng gặp người đó?”  
Diệp Huyên gật đầu, có lẽ người Vị Ương Thiên nói là Minh vương!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận