Đệ Nhất Kiếm Thần


Chiến Quân nói khẽ: “Ta không muốn các huynh bị liên lụy!”  
Giọng nói vừa dứt, hắn ta đột nhiên vung chưởng đánh vào đan điền của mình.

Cùng lúc đó, tại đan điền của Chiến Quân, một luồng năng lượng vô cùng mạnh mẽ đang điên cuồng tập trung.

Tự nổ!  
Nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt Diệp Huyên nhanh chóng biến đổi, hắn bỗng nhiên chém một kiếm ra.

Xoẹt!  
Kiếm quang lóe lên, chấn động xung quanh, mười mấy kẻ trước mặt Diệp Huyên lập tức bị tia kiếm quang đó chém chết, còn Diệp Huyên thì xoay người lao nhanh về phía Chiến Quân.


Chiến Quân nhìn Diệp Huyên trước mặt mình, khẽ nhếch môi mỉm cười: “Huynh đệ, bảo trọng!”  
Dứt lời, hắn ta chầm chậm nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên đặt lên bả vai Chiến Quân, lập tức trấn áp luồng lực mạnh mẽ bên trong cơ thể hắn ta.

Chiến Quân mở mắt ra, trước mặt hắn ta lúc này là một người áo đen, mà sau lưng người áo đen đó còn có chín người đàn ông khác, tất cả đều mặc quần áo đen sì, không nhìn rõ mặt mũi.

Chiến Quân hơi nghi hoặc: “Các người là?”  
Sở dĩ nghi hoặc là bởi hắn ta chưa từng gặp những người này bao giờ.


Người áo đen không trả lời Chiến Quân, hắn quay người nhìn Diệp Huyên, lúc này, Diệp Huyên đã đến trước mặt hắn.

Diệp Huyên nhìn người áo đen: “Các ngươi là?”  
Người áo đen đáp: “Diệp công tử, chúng ta đến để giúp ngươi, còn những chuyện khác tạm thời vẫn chưa thể nói được!”  
Diệp Huyên im lặng một thoáng, sau đó nói: “Cảm ơn!”  
Người áo đen ngẩng về phía chân trời, nói khẽ: “Diệp công tử, có bằng lòng đi cùng chúng ta không?”  
Đi đâu?  
Có thể nói, tinh vực Vị Ương và Ma Kha tộc thất bại cũng là điều sớm muộn!  
Diệp Huyên nói khẽ: “Ý tốt của các vị, Diệp Huyên xin nhận!”  
Người áo đen trầm giọng nói: “Diệp công tử, các ngươi không có phần thắng nào đâu!”  
Diệp Huyên nói: “Bởi vì không có phần thắng nên ta mới không thể rời khỏi đây”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận