“Họ đang đánh cược xem ngươi có chịu đựng được sự cám dỗ này không!”
Diệp Huyên cười nói: “Vậy thì có lẽ họ đã cược sai rồi”.
Đúng thật hắn rất có hứng thú với kiếm bậc Thiên, nhưng hắn sẽ không ngốc đến mức biết rõ là bẫy còn muốn chui vào.
“Tại sao không đi?”, Lục Cửu Ca đột nhiên hỏi.
Mọi người nhìn Lục Cửu Ca, nàng ta cười nói: “Đây là một cái bẫy, nhưng cũng là một cơ hội.
Hơn nữa, nếu ngươi không tiếp chiêu, chắc chắn họ sẽ lập tức tung chiêu tiếp theo.
Hiện giờ ngươi đã đạt thành tựu lớn, bên cạnh có quá nhiều người cần chú ý, do đó không thể nào tránh được”.
Kiếm Sở Sở ở bên cạnh gật đầu một cách rất tán thành: “Lục cô nương nói đúng, nếu lần này ngươi không tiếp chiêu, họ nhất định sẽ có chiêu kế tiếp.
Giờ ngươi đã là kẻ thù không đội trời chung với họ, chắc chắn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua”.
Khương Cửu cau mày: “Họ đã biết thực lực của Diệp Huyên, vì thế cái bẫy họ bố trí ở đó nhất định không đơn giản.
Nếu hắn tuỳ tiện đến đó! ”
Lục Cửu Ca cười nói: “Cần gì phải sợ?”
Mọi người lại nhìn về phía Lục Cửu Ca, cô gái còn trẻ nhưng luôn bình tĩnh và tự nhiên này.
Lục Cửu Ca bưng tách trà lên nhẹ nhàng uống vài hớp, sau đó cười đáp: “Họ đã cài bẫy, vì sao chúng ta không thể cài bẫy ngược lại?”
Khương Cửu hỏi: “Cài bẫy ngược lại bằng cách nào?”