Đệ Nhất Kiếm Thần


Bên dưới, cả ngọn Quỷ Sơn bắt đầu rung động kịch liệt, vô số ác hồn bay ra từ trong những ngôi mộ trên núi, cuối cùng tập trung trên đỉnh núi, lúc này, cả đỉnh Quỷ Sơn đều là ác hồn lơ lửng.

Những ác hồn này đều đang nhìn chằm chằm Diệp Huyên bên dưới, trong mắt bọn họ đầy vẻ tham lam.

Diệp Huyên im lặng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều ác hồn như thế, không phải nhiều bình thường, hơn nữa còn rất mạnh…  
Lúc này, một giọng nói hưng phấn đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Tiểu chủ, để ta đến, để ta đến!”  

Giọng nói của Tiểu Hồn!  
Diệp Huyên ngây người.

Tiểu Hồn lại nói: “Tiểu chủ có điều không biết, ta có thể hấp thu những hồn phách này”.

Diệp Huyên sửng sốt, sau đó vội nói: “Vậy ngươi mau đi ra hấp thu đi!”  
Tiểu Hồn nói: “Không vội, trong lòng đất ở đây vẫn còn vô số ác hồn, đợi bọn họ thả ra hết ta hẳn ra cũng không muộn!”  

Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Dư Thiên cách đó không xa, cười khẩy: “Đây là Vạn Quỷ Trận của Quỷ Môn ông à? Ta thấy cũng chỉ đến thế mà thôi!”   
Dứt lời, hắn nâng tay chém một kiếm, ác hồn bên phải lập tức bị chém nát!  
Nói xong, hắn quay đầu nhìn xuống dưới, Đế Khuyển và ông lão kia vẫn đang chiến đầu, nhưng lúc này, ông lão đã liên tục lùi về sau, chỉ có thể bị động phòng thủ.

Kéo dài thời gian!  
Bây giờ hắn muốn kéo dài thời gian đến khi Đế Khuyển xong việc, vì hắn không chắc Quỷ Môn còn có chiêu nào không.

Nghĩ đến đây, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn Dư Thiên: “Ta và Quỷ Môn không thủ không oán, vì sao Quỷ Môn lại bắt muội muội ta?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận