Đệ Nhất Lang Vương


Mặt Thượng Quan Phiệt lập tức tỏ ra phẫn nộ do bị sỉ nhục, thế nhưng ông ta chỉ có thể nhanh chóng kềm chế, tự ép mình bình thường trở lại.

Bởi vì bây giờ, ông ta không có tư cách để giận dữ.

“Tuổi tác ông và tôi cũng suýt soát nhau, đều là những kẻ sống qua hai thế kỷ, có thể ông đã quên đi một vài chuyện rồi”.

“Điều này làm cho ông trở nên yếu ớt, ngu xuẩn, nhìn bên ngoài thì có vẻ lấy lui làm tiến, thực tế chỉ là thứ ba phải.

”.

Ông cụ Lý vẫn nói với giọng thản nhiên, sắc mặt Thượng Quan Phiệt đứng bên cạnh vẫn khó coi như cũ.

Đúng vậy, bọn họ đều là những người sống qua hai thế kỷ, thậm chí ông ta còn lớn tuổi hơn một chút, họ Lý kia có tư cách gì mà dám dạy đời ông ta?  
Hay bởi vì ông ta có vai vế?  
Thương Quan Phiệt rõ ràng không vui vẻ gì, nhìn sang ông cụ Lý hỏi: “Ông nói vậy là sao?”  
Ông cụ Lý vốn sống nhàn tản cô độc đã lâu, nên cũng muốn nói chuyện cho đỡ buồn, thế nên nhiệt tình trả lời.

“Nếu như tôi nhớ không sai, nhà Thượng Quan các ông ngày xưa luôn là số một số hai trong giới danh môn thế gia”.

“Nhưng các người sau mấy đời tổ truyền thì còn cái gì? Ngoài tài sản, quan hệ, kinh nghiệm do đời đời tổ tiên tích lũy thì còn gì nữa?”  
“Tôi nói thẳng cho ông biết, còn có những quan niệm lỗi thời và lệch lạc kết hợp lại mà ra, khiến gia tộc các ông đi theo con đường vừa ích kỷ vừa hèn yếu, đó là cái đạo ba phải mà tôi nói”.

Ông cụ Lý vẫn nói hăng say.

Sắc mặt Thượng Quan Phiệt nặng nề, ông ta cẩn thận ngẫm nghĩ, mặc dù lời ngay chói tai, nhưng ông ta hiểu rõ, ông cụ Lý là người từng trải, đã từng chứng kiến và tham dự vào công cuộc thành lập và xây dựng đất nước, hiện tại vấn đề được ông đặt dưới một góc nhìn rất rộng.

Góc nhìn được mở rộng, bây giờ ông đang đứng ở một vị trí rất cao nhìn xuống nhà Thượng Quan.

Ông cụ Lý cười nói: “Đừng quá đặt nặng vấn đề, đây không chỉ nhà Thượng Quan các ông, mà còn là bệnh chung của rất nhiều gia tộc truyền thừa”.

“Cái gọi là truyền thừa là gì, tức là để lại tài sản cho đời sau, đời đời truyền lại là được?”  
“Đùa nhau chắc! Vậy chẳng thà gửi tiền vào ngân hàng, ít nhất hàng năm còn có thể rút được tiền lãi”.

“Nhưng mà, đời sau của các ông đều sống trong cảnh sung túc, no cơm ấm cật, cũng coi như là ưu tú, vậy thì có ích lợi gì?”  
“Ôn hòa, lương thiện, lễ phép, cần kiệm, khiêm nhường, bọn họ học được mấy điều? Sách vở, văn chương, kiến thức, đã đọc được bao nhiêu quyển?”  
“Không biết dạy cách đối nhân xử thế, vậy mà muốn trải thảm đỏ cho tương lai, chẳng phải khiên cưỡng lắm sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui