Đệ Nhất Lang Vương

Với ông cụ Cao, sản nghiệp nhà họ Cao đều là do một tay ông ta gây dựng từ con số không mà thành.

Nếu vì một người ngoài mà khiến ông ta mất trắng thì ông ta không cam tâm, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra, vì thế với tình hình trước mắt, chuyển toàn bộ tài sản sang danh nghĩa cá nhân rồi để người đó rời khỏi Giang Thành là cách tốt nhất.

Còn nước thì còn tát!

Nhưng ông ta không ngờ rằng nửa tiếng sau có vị khách không mời mà đến xuất hiện bên ngoài biệt thự nhà họ Cao!

Quản gia Cao đi đến đại sảnh, do dự đứng ở cửa. Ông ta nghĩ đến mối quan hệ căng thẳng giữa ông chủ nhà mình với cô Vũ Xương, ông ta muốn nói lại không dám nói, đồng thời… cũng chẳng biết làm sao!

Bởi vì ngoại trừ cô Vũ Xương ra, tên đàn ông lúc trước quậy tung cả Giang Thành này lên, không ai không biết kia cũng đến rồi!

“Ông chủ…”

Quản gia Cao do dự hồi lâu mới tiến vào.

Ông cụ Cao đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng đang đợi tin tức tốt từ Cao Hùng. Ông ta chậm rãi nói: “Có chuyện gì?”

Quản gia Cao khẽ cúi đầu: “Cô chủ và chồng cô ấy cùng đến…”

“Bọn nó?”

Ông cụ Cao lập tức mở mắt, vỗ mạnh lên tay vịn ghế, lạnh lùng nói: “Chúng nó còn dám đến? Đã làm sai chuyện, hại cả nhà họ Cao rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan thì còn đến làm cái gì? Xem trò hề à?”

Quản gia Cao sợ hãi, sau lừng chảy đầy mồ hôi.

“Ngoại trừ bọn họ, còn có… còn có…”

“Ai?”

“Vu Kiệt!”

“Ai?”

“Cái tên em trai Vu Sơn gây sự với cả nhà họ Lãnh và giám đốc Mạnh? Chẳng phải nó mất tích rồi à?”

Nhà họ Cao và nhà họ Lãnh vốn có quan hệ hợp tác thân thiết với nhau, nếu không phải tại anh thì nhà họ Cao đâu đến nỗi bị chặn hết đường sống trong ngành.

Nếu không phải tại anh, giám đốc ngân hàng số 1 Gianh Thành sao có thể chèn ép nhà họ Cao, khiến dòng tiền nhà họ bị tổn thất nặng nề.

Nếu không phải tại anh, nhà họ Cao…

Quản gia Cao hỏi: “Ông chủ, bọn họ đang đợi ở bên ngoài…”

“Đợi cái gì, bảo chúng nó cút. Tôi không muốn nhìn thấy chúng nó!”

“Vâng…”

Quản gia Cao gật đầu, ông ta đang định đi báo tin thì bên ngoài có giọng nói châm chọc vang lên.

“Đóng cửa không gặp khách là do có tật giật mình hay là quá tức giận đây, ông già, lớn tuổi rồi mà còn nổi cáu thì không tốt cho sức khỏe đâu!”

Lời vừa dứt, Vu Kiệt đã thẳng lưng dẫn đầu tiến vào.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị của anh, ông cụ Cao đã sầm mặt. Chính thằng nhãi này làm liên lụy đến nhà họ Cao, khiến bọn họ rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.

Ông ta gằn giọng: “Cậu còn không biết xấu hổ mà mò đến đây!”

“Ông…”, Cao Vũ Xương do dự một lát rồi bước lên trước.

“Mày đừng có gọi tao là ông nữa, tao không có đứa cháu gái như mày, đừng quên vài ngày trước tao đã đuổi mày ra khỏi nhà họ Cao rồi!”

Ông cụ Cao vô cùng tuyệt tình, một câu nói đơn giản lại như mũi dao đâm thẳng vào tim Cao Vũ Xương.

Cô ta không biết nên nói gì.

Không ngờ ngay sau đó, Vu Kiệt lại tiếp lời: “Ông cụ, chị dâu tôi gọi ông là ông bởi coi ông là người thân, quan hệ máu mủ không phải nói dứt là dứt được, dù sao những năm này chị dâu tôi cũng kiếm được cho nhà họ Cao không ít lợi ích!”

“Lợi ích?”

Nghe vậy, ông cụ Cao thật muốn cười. Tên đầu sỏ liên lụy nhà họ Cao thành thế này thì có tư cách gì mà nói chuyện.

Ông ta híp mắt: “Cậu là Vu Kiệt?”

“Đúng”.

“Đánh gãy chân con trai giám đốc Mạnh, năm lần bảy lượt ném cậu chủ nhà họ Lãnh xuống sông lại còn hại người ta vào tù, sau này còn làm loạn trong bữa tiệc nhà họ Đổng. Cậu không nghĩ cách giữ mạng đi lại còn đến dạy dỗ tôi, cậu cũng xứng à?”

“Ông cho rằng tôi đến dạy dỗ ông?”, Vu Kiệt hỏi ngược lại.

“Còn không phải à?”

Ông cụ Cao cũng hỏi ngược.

Nhưng nếu là đến dạy dỗ thì Vu Kiệt cần gì phải nói nhiều như vậy, hơn nữa anh không có hứng thú với việc dạy dỗ một ông già.

Anh đến đây là để đòi công bằng!

“Nếu ông đã nghĩ tôi đến đây để chỉ bảo ông vậy thì tôi cũng nói thẳng hôm nay tôi đến chỉ vì hai chuyện!”

“Thứ nhất, từ nay Nhã Nhã sẽ do chị dâu và anh trai tôi nuôi dưỡng, không cần phiền ông già như ông nữa. Chuyện xảy ra ngày hôm nay hẳn ông cũng đã biết rồi!”

“Thứ 2…”

Vu Kiệt còn đang định nói tiếp thì lại bị ngắt lời.

Ông cụ Cao lập tức đáp: “Một đứa nhóc không có giáo dục, các người muốn đưa nó đi thì đưa! Dù sao để nó lại cũng gây hại cho nhà họ Cao, hôm nay tôi đã hiểu rõ rồi!”

“Ông nói gì?”

Mặt Vu Kiệt lạnh tanh.

“Ông, ông… ông nói Nhã Nhã… không có giáo dục?”

Tách!

Mắt Cao Vũ Xương ngập nước. Cô ta không ngờ rằng ông cụ Cao lại sỉ nhục con gái cô ta như vậy.

Lẽ nào Nhã Nhã không phải cháu ngoại của ông ta ư?

“Tao nói sai à?”, ông cụ Cao tức giận: “Trong lớp học, trước mặt bao người lại lấy hộp đựng bút đập vào đầu bạn, còn bị gọi lên văn phòng, không những không nhận sai lại còn làm sự việc nghiêm trọng thêm, tao còn tưởng người làm bố mẹ như chúng mày thì phải dạy dỗ nó cho đàng hoàng chứ?”

“Nhưng tao không ngờ mày thân là người nhà họ Cao lại hành xử vô lý, đánh con trai nhà người ta thì thôi lại còn không nhận lỗi mà bỏ đi luôn. Không phải mày muốn nuôi Nhã Nhã à? Được, bây giờ tao trả nó cho mày, loại trẻ con không có giáo dục này để lại nhà họ Cao chỉ thêm mất mặt, cũng gây họa cho cả nhà!”

“Mày vẫn chưa biết nhỉ! Bởi vì hành vi của mày mà nhà họ Cao sẽ gặp tai họa, mất đi đơn hàng của giám đốc Triệu, không bao lâu sau cái nhà này cùng tiêu tùng rồi, mày vui rồi chứ?”

Ba câu nói hoàn toàn bóp méo sự thật. Cao Vũ Xương nghe vậy thì ngây ra tại chỗ.

Khuôn mặt cô ta trở nên hoang mang.

“Đây là… sự thật?”

“Mày nói xem?”, ông cụ Cao cảm thấy mình đã nói quá nhiều rồi.

Vu Sơn nắm chặt tay. Lại lần nữa nghe con gái bị sỉ nhục, chút thiện ý còn sót lại của anh ta giành cho nhà họ Cao cũng hoàn toàn biến mất.

Loại dòng họ này có giữ lại cũng chỉ tổn lãng phí tài nguyên.

Vu Kiệt lạnh lùng nói: “Xem ra nhà họ Cao rơi vào tình cảnh này không phải không có lý. Có gia chủ ngu xuẩn thế này thì dù có cho ông chục tỷ cũng vô dụng!”

“Mày…”, ông cụ Cao chỉ vào mặt anh: “Mày nói lại xem?”

“Tôi nói sai à?”, Vu Kiệt bước lên trước một bước: “Ông cảm thấy những gì mình nghe được là sự thật? Tôi nói cho ông biết, Nhã Nhã đánh người là bởi vì thằng nhóc đó sỉ nhục cháu gái ông, anh trai tôi, bố mẹ con bé, lại còn dùng đầu bút đâm con bé. Bị sỉ nhục, bị bắt nạt thì đánh lại là sai ư? Lẽ nào con bé phải im lặng chịu đựng mới là đúng?”

“Còn nữa, ông nói chị dâu tát con nhà người ta, tôi nói cho ông biết, người bị tát là cháu ngoại ông – Nhã Nhã. Lúc giáo viên đưa bọn họ đến phòng y tế thậm chí còn không ai băng vết thương cho con bé!”

“Nếu chúng tôi không đến kịp lúc thì có lẽ cũng không biết chuyện lưng con bé bị đâm cho chảy máu rồi. Chúng tôi cùng bảo vệ sự an toàn cho Nhã Nhã, còn ông thì sao? Ông chỉ biết ở trong biệt thự, tùy tiện phái người đi xử lý, ông biết Cao Hùng giải quyết thế nào không?”

“Ông ta vừa đến đã xin lỗi người ta cứ như con chó vẫy đuôi, ngay cả nguồn cơn sự tình cũng không hỏi đã ép Nhã Nhã phải xin lỗi!”

“Những chuyện này ông có biết không?”

“Ông cụ Cao, người làm ông như ông có biết không?”

“Ông cũng xứng làm ông à?”

Vu Kiệt nói liền một mạch, rõ ràng dứt khoát khiến ông cụ Cao cau mày.

Nhã Nhã… bị bắt nạt?

Sao lại không giống như Cao Hùng nói?

Không đúng!

Không đúng!

“Mày nói dối, chuyện tao đã biết sao lại…”, ông cụ Cao lộ vẻ khó tin nhưng ông ta còn chưa dứt lời thì quản gia Cao đã hớt hải chạy vào.

“Không hay rồi, không hay rồi, ông chủ, Cao Hùng… ông ấy đã lấy 5 triệu còn lại của nhà họ Cao cùng tất cả đá quý còn lại trong kho đi rồi, còn… còn chuyển tất cả bất động sản của tập đoàn sang tên mình!”

“Cái gì?”

Vẻ mặt ông cụ Cao lập tức thay đổi: “Bất động sản? Tôi chỉ bảo nó chuyện tài sản lưu động thôi cơ mà?”

“Không xong! Tên nghịch tử này… Nó… Nó lừa tôi!”

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui