Đệ Nhất Lang Vương

“Cấp Đế Vương?”

“What? Thật sao? Là thật sao? Thật sự là cấp Đế Vương sao?”

“Trời ơi! Tối nay có ông trùm đến sao? Xe thể thao cấp Đế Vương cũng đến”.

“Mau nhìn, mau nhìn kìa, ở kia!”

Trong câu lạc bộ siêu xe, đều có phân chia khắt khe về cấp bậc của các loại xe thể thao.

Xe từ năm triệu đến mười triệu tệ thuộc cấp Chư Hầu!

Mười triệu đến năm mươi triệu thuộc cấp Quận Vương!

Năm mươi triệu đến một trăm triệu thuộc cấp Quốc Quận!

Và trên một trăm triệu là cấp cao nhất, cấp Đế Vương!

Mấy ngày gần đây, chỉ có một chiếc xe cấp Đế Vương duy nhất xuất hiện là do Lưu Hải bí mật nhập khẩu từ nước ngoài. Cả thế giới chỉ có ba chiếc siêu xe Lamborghini.

Cùng với tiếng huyên náo của mọi người, tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía đường cao tốc.

“Xe cấp Đế Vương ư?”, Dương Lan lập tức thấy hưng phấn. Người có thể lái con xe này thì thân phận nhất định không đơn giản. Nếu là soái ca thì biết đâu cô ta có thể thu hút người ta?

Dù sao thì chọn giữa một ông chú ‘ngấy’ tận cổ nhưng nhiều tiền và một soái ca nhiều tiền, thì trên đời này chắc chắn sẽ không có ai từ chối soái ca cả.

Cô ta khẽ cười, nũng nịu nói với Vương Đào: “Anh Vương! Người ta muốn xem mà!”

Sắc mặt Vương Đào có chút khó coi, bởi siêu xe cấp Đế Vương thì hắn ta không so được.

Nhưng giọng Dương Lan quá nũng nịu nên hắn ta không còn cách nào khác, có chút không thoải mái, nói: “Được rồi!”

“Hay quá! Cảm ơn anh Vương!”, trong lòng Dương Lan vui mừng rồi buông cánh tay của Vương Đào ra, sau đó đi đến cổng bãi đỗ xe. Lúc cô ta đi đến đó thì một chiếc xe Ferrari toàn thể màu trắng vô cùng hút mắt trong màn đêm, đúng là độc nhất vô nhị. Chiếc xe đi đến vị trí bên ngoài bãi đỗ xe mấy chục mét.

Xoẹt!

Lúc mọi người nhìn thấy chiếc xe này thì đều chấn động!

“Woa! Đây… Đây…”, có người đã sốc đến nỗi không biết nên nói gì.

Họ ấp a ấp úng, hoàn toàn bị chấn động bởi kiểu dáng và vẻ đẹp của chiếc xe này.

“Chiếc Ferrari phiên bản giới hạn duy nhất trong đầu năm nay, loại màu tuyết”.

“Là màu tuyết ư… Trời ơi! Tăng tốc 100km trong năm giây, từ buổi họp báo công bố năm ngoái tôi đã luôn theo dõi. Nghe nói đầu năm mới lên sàn thế mà đã được một ông trùm đặt mua trước rồi”.

“May mắn quá! Không ngờ tôi lại được nhìn thấy ở lễ hội này. Vui quá đi!”

Loại màu tuyết?

Thật ra Dương Lan không hiểu lắm về các loại xe. Nếu so sánh về xe thì cô ta thích người ngồi trên xe hơn.

Cô ta lấy tinh thần, thậm chí còn đứng ở góc độ thu hút nhất để đón chủ nhân của chiếc xe đó.

Nhưng một giây sau…

Một bộ mặt đáng ghét mà cô ta luôn khinh bỉ xuất hiện cùng chiếc siêu xe rồi chậm rãi đi vào trong bãi đỗ xe.

Hự! Ngay lập tức, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Ôi! Là một người đẹp!”

“Cái gì? Cái gì? Đừng cản tôi! Tôi phải đi lên xin wechat, đừng ai cản tôi!”

“Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn…”, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên khuôn mặt đang ngồi trong xe cùng với những tiếng reo hò và kích động.

Nhưng… Không ai để ý đến khuôn mặt đờ đẫn như khúc gỗ, thậm chí có chút nực cười của Dương Lan.

Khóe miệng cô ta run rẩy, cổ họng giật giật, nuốt nước bọt ừng ực, lẩm bẩm: Mục… Mục Tiểu Vũ…”.

Toàn thân Dương Lan run rẩy, dường như cảm thấy nực cười rồi đơ tại chỗ.

Cô ta hoàn toàn bị sốc! Hiểu biết về Mục Tiểu Vũ giờ đây bị tan vỡ chỉ trong một hơi thở!

Cô ta nhìn khuôn mặt Mục Tiểu Vũ thò ra bên ngoài cửa xe, cũng đúng lúc này Mục Tiểu Vũ cố ý dừng xe ở vị trí mà Dương Lan đứng. Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Dương Lan.

Sau đó, chỉ thấy Mục Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn Dương Lan nói: “Dương Lan! Đã lâu không gặp!”

“…”, Dương Lan.

Chế giễu! Đây đúng là giọng chế giễu!

Đây đúng là những lời chế giễu cho những câu nói ban nãy trong điện thoại của cô ta.

Dương Lan cho là như vậy, sau đó ấp úng: “Mày… Mày…”.

“Sao lại là mày?”, hai mắt cô ta thất thần, đôi mắt như hiện ra bốn chữ ‘không thể tưởng được’.

Trong lúc Mục Tiểu Vũ lái con xe màu tuyết đó đến thì cũng vô hình phá bỏ tất cả nhận thức của cô ta về Mục Tiểu Vũ.

Một cô gái học cấp 3 bình thường không thể bình thường hơn, giờ đây lại lái siêu xe này. Lẽ nào người lái xe này không phải là một cậu chủ con nhà giàu sao?

Tại sao lại là cô ta?

Nhìn thấy vẻ sốc nặng mà Dương Lan thể hiện ra, Mục Tiểu Vũ cảm thấy rất thỏa mãn. Cô bé thản nhiên nói: “Tại sao không thể là tao? Ban nãy tao nói rồi đó, muốn đến đua với mày một vòng. Mấy hôm trước tao còn nhớ là có ai đó chê tao trong nhóm bạn bè, nói là tao không có xe?”

“Hự…”.

“Hình như là mày nhỉ? Dương Lan! Có phải mày không? Tao không nhớ nhầm chứ?”, Mục Tiểu Vũ cố ý nói với kiểu không biết nên hỏi lại.

Tiếp đó, cô bé lại thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh, nói: “Ấy? Dương Lan! Xe của mày đâu? Chẳng phải mày nói xe của mày rất đắt sao?”

Lúc này, sắc mặt của Dương Lan cứng đờ.

Xe đắt?

Đắt đến mấy cũng có so được với con xe màu tuyết này không?

Bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, câu hỏi này có khác nào khiến cô ta mất mặt?

Đúng lúc này, một người đột nhiên chỉ vào chiếc xe Lamborghini màu xanh, hét lớn: “Ở đây này! Ban nãy tôi nhìn thấy cô ta từ xe này xuống”.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn lại, ánh mắt nhìn về con xe màu xanh.

“Á? Ha ha! Buồn cười chết đi được, thế này mà dám chế giễu một cô em lái con siêu xe màu tuyết? Giả trân vừa thôi chứ?”

“Chỉ một chiếc xe mới năm triệu tệ mà còn dám huênh hoang? Cái xã hội này bị làm sao vậy? Một người lái xe màu tuyết bị một người lái xe nhỏ xíu chế giễu?”

“Buồn cười quá, buồn cười chết đi được…”.

Thoắt cái, tất cả mọi người đều chỉ vào Dương Lan rồi bật cười.

“Tôi… Tôi…”, Dương Lan chỉ cảm thấy mất mặt, căn bản không dám phản bác.

Nhưng sự thật đúng là như vậy!

Một chiếc xe năm triệu tệ đi so với chiếc xe một trăm triệu?

So kiểu gì?

Lấy cái gì để so?

Đứng trước những lời chế giễu của mọi người, Dương Lan cảm thấy chắc mình khó tiếp tục ở lại đây.

Cô ta nắm chặt nắm đấm, nói: “Mục Tiểu Vũ… Mày… Mày…”.

Mục Tiểu Vũ bĩu môi, nói: “mày cái gì mà mày, có bản lĩnh thì lấy xe của mày ra đua với tao một vòng đi, chẳng phải mày oai lắm sao?”

“Mày…”.

Đua ư?

Đua kiểu gì?

Dương Lan đến đây chỉ đơn thuần là kết giao với các cậu chủ con nhà giàu chứ cô ta đâu biết lái xe gì!

“Coi như mày giỏi!”, cô ta bĩu môi nói một câu, sau đó giậm chân một cái rồi cúi đầu rời khỏi bãi đỗ xe và đi về phía biệt thự.

Nhìn cô ta cun cút rời đi, Mục Tiểu Vũ thấy vô cùng sảng khoái. Cô bé đóng cửa sổ xe lại rồi đi về phía bên trong bãi đỗ xe, chuẩn bị tìm chỗ dừng rồi đi đón anh chị họ.

Sự việc xảy ra từ đầu đến cuối, Vương Đào đều nhìn thấy.

“Xe màu tuyết?”

Vương Đào nheo mắt, là chủ tịch tập đoàn bất động sản dưới quyền nhà Hiên Viên, thông tin mà hắn ta nghe thấy được là con xe này được một ông trùm trong giới giải trí đặt mua trước.

Trước mặt là một cô gái mới tốt nghiệp cấp 3, theo như lời Dương Lan nói thì đây chỉ là cô gái có gia cảnh bình thường, vậy mà có thể lái con xe như này sao? Điều này chứng tỏ điều gì?

“Một tên trộm mà cũng dám khoe khoang?”

“Ha ha…”.

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui