Đệ Nhất Lang Vương

Long Môn!

Cái tên quá quen thuộc!

Là nơi tập trung các cường giả trong thủ đô. Thời gian trước Vu Kiệt cũng đến đó rồi!

“Lại là Long Môn…”, Vu Kiệt lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lùng.

Du Long trong Long Môn, ở Giang Thành nhận lệnh của Triệu Như Tuyết nên làm trái quy định của võ giới, ra tay với Trịnh Long rồi đánh bị thương Trịnh Long, sau đó ném bên đường. Nếu như Vu Kiệt không đến kịp thì chỉ e Trịnh Long sớm đã bỏ mạng rồi.

Trước tiên là ra tay với bạn của mình, bây giờ lại có liên quan đến cái chết của ông Hoàng…

Chính là Long Môn này!

Một nơi tưởng chừng vô cùng vẻ vang nhưng trên thực tế bàn tay nhuốm bẩn, là nơi bị quyền thế lợi dụng.

“Anh Kiệt! Tôi đã truyền lệnh, phân tán tất cả người của Mật Điệp Tư đi tìm tung tích của tên đó. Chúng tôi cũng liên tục cử người thăm dò động tĩnh của Long Môn”.

“Trịnh Long…”.

“Anh Kiệt?”, Trịnh Long ngây người ra, nói: “Anh có gì căn dặn sao?”

“Mấy ngày trước đến Long Môn, tôi có nói kỳ hạn ba ngày… Chắc sắp đến rồi chứ?”, Vu Kiệt hỏi.

Trịnh Long gật đầu, nói: “Ngày mai là đến kỳ hạn cuối cùng rồi ạ. Anh Kiệt! Chuyện của tôi…”.

“Đây không còn là chuyện của một mình cậu nữa rồi. Long Môn! Phải trả giá cho cái chết của ông Hoàng”.

Lời nói vừa dứt, Vu Kiệt lập tức tung quyền, bước chân đảo nhanh rồi một giây sau, anh xuất hiện trước mặt một cây trong nghĩa trang.

“Bụp!”, quyền vừa đánh ra, một vệt bàn tay in sâu trên thân cây.

Sự phẫn nộ đan xen!

Nỗi bi thương đan xen!

Còn cả…



Trong bệnh viện quân khu 4 ở phía Đông Nam, sau khi ông cụ nhà Hiên Viên tỉnh lại từ sáng sớm qua thì tất cả bác sĩ chuyên khoa đều được nghỉ một ngày ở nhà nghỉ ngơi.

Do thân phận của ông cụ Hiên Viên quá tôn quý nên mỗi người ở đây đều gánh những áp lực vô cùng lớn.

Vì vậy, sau khi vị quốc thủ kia kéo ông cụ từ tay thần chết về thì mỗi người ở đây đều không dám ở lại lâu.

Trong phòng bệnh, Hiên Viên Mục ngồi trên xe lăn, vẻ mặt đều là sự mệt mỏi nhìn ông cụ đang nằm trên giường.

Hiện giờ ông ta hoàn toàn không có dáng vẻ đáng có của một gia chủ của gia tộc lớn. Trong lòng ngoài sự chấn động thì là nỗi kinh hoàng, nếu còn chút không gian thì cũng bị lấp đầy bởi sự đố kỵ.

Cậu chủ đời thứ ba nhà họ Lý xuất hiện khiến tất cả thanh niên trong thủ đô đều cảm thấy xấu hổ vì tài năng của mình.

“Đệ tử chân truyền của đại quốc thủ…”, Hiên Viên Mục lẩm bẩm danh xưng này.

Tại sao…

Tại sao con cháu của nhà họ Lý… Có thể trở thành đệ tử chân truyền của đại quốc thủ?

Mà con cháu đời thứ ba của nhà Hiên Viên… Lại vô dụng như thế?

Đặc biệt là…

“Cốc, cốc!”, đột nhiên bên ngoài truyền lại tiếng gõ cửa.

“Vào đi!”

“Vâng”, một lão quản gia của nhà Hiên Viên cúi đầu đi vào, trầm giọng nói: “Gia chủ! Sáng nay tổ thẩm tra dẫn một nhóm người đến biệt thự của giám đốc Thẩm rồi mang hết đi những tài liệu và hồ sơ có liên quan. Phải làm sao bây giờ ạ? Chúng ta có nên chuẩn bị trước một số thứ, để tránh giám đốc Thẩm làm liên lụy đến chúng ta…”.

“Không cần đâu!”, Hiên Viên Mục mệt mỏi giơ tay lên lắc lắc, nói: “Đã phát thông báo về chuyện ông ba và thằng con phế vật của ông ta bị đuổi ra khỏi gia tộc chưa?”

“Rồi ạ! Tối hôm trước khi xảy ra chuyện đó, theo như ý của ông là công bố ra thủ đô và cả nước. Chỉ có điều… Sau khi ông cụ tỉnh lại mà biết chuyện này thì có trách ông…”, những lời sau đó quản gia không dám nói tiếp.

Nhưng Hiên Viên Mục cũng đoán được lão quản gia định nói gì. Nếu ông cụ biết được mình không nể tình thân mà đuổi em ba và con trai mất dậy của em mình ra khỏi gia tộc thì chắc chắn sẽ tức giận, thậm chí còn đoạt lại vị trí gia chủ của mình.

Nhưng…

Chuyện đã đến nước này thì cách duy nhất này là cách xử lý tốt nhất rồi.

Với cả, chuyện xảy ra ở khách sạn Holy Sky có Vu Kiệt ở đó, ông ta căn bản không dám làm bừa.

Đệ tử chân truyền của đại quốc thủ, ai biết được khi Vu Kiệt tức giận thì có mời được vị đại quốc thủ đó đến nhà một lần được không?

Ngoài ra, Vu Kiệt đã cứu ông cụ, đối với nhà Hiên Viên mà nói thì Vu Kiệt chính là ân nhân cứu mạng.

“Tôi biết rồi! Ông ra ngoài đi! Thu dọn hành lý cho Hiên Viên Khánh rồi ném ra ngoài. Nói với nó, sau này ra ngoài đừng cậy danh tiếng của nhà Hiên Viên làm những việc thị phi. Nếu để tôi biết được thì đừng trách tôi ra tay càn quét môn hộ”.

“Gia chủ… Nhất định tuyệt tình như thế sao? Cậu ba chỉ là bị con tiện nhân Triệu Như Tuyết làm liên lụy thôi… Như vậy…”.

“Nhiều lời quá! Bảo ông đi làm thì ông làm đi”.

“Vâng… Vâng…”.

Hiên Viên Mục không muốn nghe mấy lời nói nhiều của lão quản gia. Nếu không phải là thằng con mất dậy là Hiên Viên Khánh làm loạn, gọi điện thoại bừa cho chú ba của nó thì nhà Hiên Viên đâu có bị liên lụy thế này.

Hai ngày nay người khác không biết, lẽ nào ông ta lại không biết?

Sau chuyện xảy ra ở khách sạn Holy Sky, những gia tộc khác hợp tác với nhà Hiên Viên đều hủy bỏ hợp đồng bằng nhiều cách khác nhau. Đồng thời, những gia tộc hạng ba thường nịnh nọt nhà Hiên Viên, giờ đây cũng thay đổi thái độ.

Nhà Hiên Viên vốn là một trong bốn gia tộc lớn, bây giờ cũng chả khác ‘con chó rơi xuống nước bị người ta hò hét đánh đập’ là mấy.

Lão quản gia vừa nghe thấy vậy thì vội rời khỏi phòng bệnh để làm việc.

Lúc ông ta rời đi thì ông cụ Hiên Viên nằm trên giường đột nhiên ho khan một tiếng.

“Nước… Nước…”.

“Bố!”, thần sắc Hiên Viên Mục biến đổi, vội rót cốc nước. Một tay kia chống vào xe lăn rồi đưa lại cho ông cụ Hiên Viên. Sau khi nhấp môi một chút thì khóe mắt ông cụ chớp chớp rồi dần dần mở ra.

Lúc này, ông ta nhìn thấy Hiên Viên Mục ngồi trên xe lăn thì lập tức kinh ngạc, nói: “Chân của con…”.

“Bố à! Con đi gọi y tá nhé, bố đừng sốt sắng”.

Hiên Viên Mục quay đầu ấn chuông, rất nhanh y tá trực ban đã vội đi vào phòng kiểm tra tình hình của ông cụ. Sau khi bác sĩ trực ban chắc chắn ông cụ đã khôi phục bình thường thì mới đỡ ông cụ dậy.

Sau đó, mấy bác sĩ và y tá rời đi, chỉ còn Hiên Viên Mục và ông cụ ở lại.

“Bố… Bố cảm thấy thế nào rồi?”

Ông cụ thần sắc nghiêm nghị nói: “Ban nãy khi hôn mê, bố có mơ hồ nghe thấy con nói con đã đuổi thằng ba và Tiểu Khánh ra khỏi gia tộc, chuyện là thế nào?”

“Bố ơi! Chuyện này nói ra dài lắm, con…”, tiếp đó Hiên Viên Mục nói cho ông cụ nghe chuyện xảy ra ở khách sạn Holy Sky và còn nói ra thân phận của Vu Kiệt.

Còn ông cụ Hiên Viên khi biết cháu mình đã chọc giận cậu chủ duy nhất đời thứ ba nhà họ Lý ở khách sạn Holy Sky thì lập tức chấn động.

“Con nói gì? Chẳng phải đời thứ ba của nhà họ Lý không có cháu ruột sao? Sao đột nhiên…”.

“Không đúng!”, ông cụ dường như nhận ra gì đó, nói: “Ban nãy con nói, thằng nhóc tên Vu Kiệt đã kéo bố về từ tay thần chết sao? Sao… Sao có thể? Nó…”.

Hiên Viên Mục nói với ý vị sâu xa: “Cậu ta là đệ tử chân truyền của đại quốc thủ ạ”.

Cũng đúng lúc Hiên Viên Mục nói xong thì bên ngoài cửa lão quản gia đột nhiên gõ cửa rồi gọi: “Gia chủ… Không xong rồi… Long Môn dẫn đến một nhóm người, nói là muốn gặp ông”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui