Đệ Nhất Lang Vương

Trong bóng tối ở chỗ khán giả mà ánh đèn không chiếu đến được, thấy Vu Kiệt lại một lần nữa ra tay thì sắc mặt của Hứa Tình Phong dần sầm lại.

Ông ta biết… Trong lòng ông ta cũng rõ…

Trận đấu sinh tử ngày hôm nay nếu luận về thực lực thì Thanh Long không phải là đối thủ của Vu Kiệt. Thậm chí ông ta chưa từng đặt hy vọng vào Thanh Long, chỉ có điều…

Hứa Tình Phong chau mày, nắm ngón tay đan xen nhau, phát ra âm thanh ken két.

“Thanh Long rốt cuộc đang làm gì vậy?”, chiêu ban nãy, kể cả đứng cách nửa võ đại nhưng ông ta cũng có thể cảm nhận được sát khí của Vu Kiệt. Ông ta nghĩ mãi không ra, không biết là tại sao?

Nếu như chỉ vì Du Long thay Triệu Như Tuyết là vợ sắp cưới của Hiên Viên Khánh đánh tàn phế Trịnh Long- bạn của Vu Kiệt rồi ném anh ta ở bên đường thì cũng không đến mức thù hận lớn như này chứ?

Cảm giác giống như Vu Kiệt đã chuẩn bị sẵn sàng để tiêu diệt Long Môn vậy!

“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”, nhìn cảnh tượng đang diễn ra trên sàn đấu mà sắc mặt Hứa Tình Phong căng thẳng. Cũng đúng lúc này, một đệ tử trong nội bộ Long Môn chạy như bay đến, nói: “Chưởng… Chưởng môn! Không xong rồi!”

“Chuyện gì?”, sắc mặt Hứa Tình Phong biến đổi, nheo mắt lại hỏi.

“Rất… Rất nhiều người…”, đệ tử đó chỉ về phía bên ngoài Long Môn.

“Người nào? Nói rõ ra xem!”

“Vâng, vâng”, đệ tử đó quá hoảng loạn nên tự tát vào mặt mình một cái.

“Bốp!”, cuối cùng hắn cũng định thần lại.

Hắn vội hét: “Có một nhóm chiến sĩ mặc vũ trang đến và đang áp sát nơi này rồi…”.

“…”, Hứa Tình Phong cạn lời. Một nhóm chiến sĩ mặc vũ trang ư?

Sao đột nhiên lại như vậy?

“Là lão già Diệp Thanh Dương gọi đến sao?”, Hứa Tình Phong phẫn nộ quát.

“Không… Không phải ạ! Xem ra không giống. Ban nãy ông Diệp mới sai người đi gọi điện thoại thì đâu có tốc độ nhanh như này”.

“Không phải là người mà Diệp Thanh Dương gọi đến, lẽ nào là…”, Hứa Tình Phong trong lòng căng thẳng, hai mắt hoảng sợ nhìn về phía Vu Kiệt.

Lẽ nào là hắn?

Ở bên tai, trong đầu bất giác nhớ đến câu nói mà Vu Kiệt nói ở Long Môn vào ba ngày trước.

“Nếu trong ba ngày mà Long Môn không cho câu trả lời hợp lý thì hậu quả tự chịu”.

Hứa Tình Phong lùi về sau một bước, con ngươi co lại, toàn thân không kìm chế được mà run rẩy.

Long Môn là nơi trọng yếu ở thủ đô, là một thế lực mạnh trong bốn phái của cả nước.

Từ trăm năm nay chưa từng có thế lực vũ trang nào dám đến gần Long Môn nhưng hôm nay…

“Chưởng… Chưởng môn… Bây giờ nên làm thế nào?”, đệ tử vội hỏi.

“Không… Không biết nữa… Không biết nên làm sao?”, Hứa Tình Phong hoang mang, đây là lần đầu ông ta gặp phải tình huống như này.

Điều quan trọng nhất là…

Ông ta căn bản không biết thế lực vũ trang này là nhận chỉ thị của ai mà đến đây?

Rốt cuộc nhóm thế lực vũ trang này muốn đến đây làm gì?

Nhìn đám người ở trên võ đài, nỗi nghi hoặc trong lòng ông ta lại tăng lên. Cũng chính lúc này, phía sau ông ta lại truyền đến âm thanh lạnh lùng và tàn bạo.

“Hứa Tình Phong!”

Ngay lập tức, sắc mặt Hứa Tình Phong kinh hãi rồi quay đầu lại. Vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, ông ta lập tức quỳ trên đất, cung kính nói: “Tham kiến anh Nham Long!”



Lúc này, Thanh Long bị đánh một quyền đến nỗi thần kinh hoảng loạn lập tức tỉnh lại.

“Diệp… Chú Diệp”.

“Cậu chủ Thanh Long!”, Diệp Thanh Dương vội quay người lại kiểm tra vết thương của Thanh Long.

“Nghiêm trọng quá, không được đánh nữa, tôi sẽ lập tức gọi người đến”.

“Không!”, chưa đợi Diệp Thanh Dương nói xong câu đó thì Thanh Long đã từ chối rồi đẩy tay Diệp Thanh Dương ra.

“Cậu… Cậu định?”, Diệp Thanh Dương căng thẳng nhìn hắn ta, nói.

Thanh Long giơ tay lên lau máu ở khóe miệng của mình.

Lần này ánh mắt hắn ta nhìn Vu Kiệt lại tăng thêm phần cảnh giác.

“Chú Diệp! Chú xuống đi! Nếu đã trận đấu sinh tử thì không thể làm hỏng quy tắc được”.

“Chuyện này…”, Diệp Thanh Dương thấy khó xử. Đúng vậy, trong võ đạo thì quy tắc của trận đấu sinh tử rất đơn giản, nhất định phải có một bên chết thì trận đấu mới được coi là kết thúc. Nếu như Thanh Long chủ động từ bỏ thì địa vị sau này trong giới võ đạo chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Thậm chí là địa vị ở Long Môn cũng sẽ bị ảnh hưởng!

Vì vậy, không còn cách nào khác.

“Được rồi!”, Diệp Thanh Dương chỉ có thể để mặc hắn ta, sau đó quay đầu nhìn Vu Kiệt.

Ông ta nói với giọng điệu kinh ngạc nhưng cũng đầy lạnh lùng: “Người trẻ tuổi! Thân thủ của cậu thật sự khiến tôi bất ngờ. Nhưng tôi tặng cậu một câu ‘Làm người đừng hống hách quá, hơn nữa còn nhìn thời thế và thế lực nữa, đừng gây thêm phiền phức cho mình. Một khi cậu chủ Thanh Long xảy ra điều gì bất trắc thì…”.

“Hừm! Chỉ dựa vào thân thế và bối cảnh của cậu cũng đủ khiến cậu chết một vạn lần mà không ai biết đâu”, nói xong ông ta khoát tay áo rồi rời khỏi sàn đấu.

Ý uy hiếp trong câu nói này đã quá rõ ràng rồi.

Ý đó là, chỉ cho phép người của Long Môn ra tay!

Chứ không cho người có xuất thân bần nông phản đòn!

Nhìn bóng lưng của ông ta rời đi mà Vu Kiệt thấy khinh bỉ, trong đầu bỗng dưng nhớ lại câu nói mà sư phụ nói với anh.

Trong giới võ đạo, những cường giả thì đều bế quan trên những tầng mây, như vậy mới được coi là khai lập phái trong thiên hạ. Nhưng rác rưởi nhất là những kẻ độc đoán hống hách và tự cho mình là vô địch thiên hạ.

Anh không thèm để ý mà ánh mắt nhìn về phía Thanh Long: “Mày không phải là đối thủ của tao, mày vẫn còn cơ hội cuối cùng. Nói đi, Nham Long ở đâu?”

Ánh mắt Thanh Long âm trầm, hắn ta thử nắm chặt nắm đấm nhưng phát hiện mạch máu đã bị đứt hết.

Hắn ta không còn coi Vu Kiệt là tên xuất ngũ tầm thường nữa.

“Cảnh giới của mày là gì?”, trong giọng điệu hỏi có chút đố kỵ.

“Mày không cần biết”, Vu Kiệt đáp.

“Ha ha… Mày đang khoe khoang với tao sao?”

“Nếu như tao nhớ không nhầm thì hôm qua mày cũng đối xử với hai kẻ tiện nhân là Vương Đào và Dương Lan bằng thái độ này?”

“Bề ngoài thì ra vẻ điềm đạm nhưng thực tế là nham hiểm. Loại người như mày đúng là ghê tởm. Nhưng nếu mày coi tao như đám Vương Đào và Dương Lan thì phải chăng là coi thường tao quá”.

“Tao là Thanh Long!”

“Là đệ tử thiên tài của Long Môn!”

“Mày hãy nhớ kỹ, tao là Thanh Long!”

Câu nói này, Thanh Long dùng hết sức lực hét ra.

“Mày tưởng mày lợi hại hơn tao thì có thể giẫm tao ở dưới chân trên chính địa bàn của tao sao?”

“Mày giống y Du Long, cũng ngang ngược tự đại, đều không biết mình có thực lực đến đâu. Mày thật sự không biết rằng mình yếu đến mức nào…”.

Lời nói vừa dứt thì Thanh Long nhếch mép cười điên cuồng tự mãn, sau đó hắn ta từ trong túi lấy ra điện thoại rồi một video xuất hiện.

“Nhìn đi, nhìn đi…”.

“Đây là chị dâu của mày đấy”.

“Còn cả đứa cháu gái đáng yêu của mày nữa. Mày có tin là nếu mày dám cử động thì họ sẽ chết rất thảm không?”

Trong video là một vách núi, trên vách núi có một cái cây. Trên cây có hai sợi dây thừng, lần lượt là Nhã Nhã và Cao Vũ Xương.

Ở bên cạnh cây lớn là một người đàn ông cầm rìu, vừa hút thuốc vừa nhìn máy quay rồi cười nham hiểm.

“Mẹ ơi… Mẹ ơi!”

“Nhã Nhã!”, lúc này khi nhìn thấy Nhã Nhã ở trong video, Vu Kiệt như muốn nổ tung.

Anh trừng mắt nhìn Thanh Long, gằn giọng nói: “Mày đang tự tìm cái chết đấy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui